Từ NPC Sơn Trại Đến Đại Boss

Chương 8: Phí Qua Đường

Bên trong Trung Nghĩa Đường, Tần Thư Kiếm buồn bực ngán ngẩm ngồi chơi.

Tiếp quản Lương Sơn trại, sơn phỉ ở nơi này đều xem như người một nhà, cũng không thể lại tùy ý sát hại nữa.

Mà có gϊếŧ sạch toàn bộ, HP đạt được cũng không đủ cho hắn tăng Đoán Thể Kinh lên tới ngũ trọng.

Sau khi trở thành Trại chủ Lương Sơn về sau, cũng không thể tùy ý rời khỏi phạm vi Lương Sơn.

Chuyện này khiến dự định trong lòng Tần Thư Kiếm cũng thất bại theo.

Cho nên, bây giờ hắn rất nhàn rỗi.

Trừ luyện Hắc Hổ đao pháp một chút, công thêm chủ động tu luyện Đoán Thể Hinh ra, cũng không có chuyện gì khác để làm.

Bỗng nhiên.

Vương Thiết Trụ tiến vào với vẻ mặt vội vàng, khi nhìn thấy Tần Thư Kiếm thì lập tức bẩm báo: “Khởi bẩm Trại chủ, có thương đội tiến vào phạm vi Lương Sơn ta!”

“Ở đâu!” Tần Thư Kiếm lập tức ngồi thẳng dậy.

Có thương đội!

Vậy thì tương đương với có chỗ phát ra tiền bạc.

Vương Thiết Trụ nói: “Ở trên đường Cảnh Dương cách Lương Sơn trại ước chừng ba mươi, bốn mươi dặm về phía đông.”

“Thực lực của thương đội thế nào?”

“Hộ vệ có hai ba mươi người, nhìn thực lực thì không khác biệt nhiều so với các huynh đệ.” Vương Thiết Trụ đáp.

Hộ vệ hai ba mươi người, số lượng này cũng không ít.

Nhưng đừng quên, sơn phỉ của Lương Sơn trại có chừng bảy mươi người.

Cho nên khi Vương Thiết Trụ vừa mới dứt lời, Tần Thư Kiếm lập tức đứng lên, hạ lệnh: "Truyền lệnh của bản Trại chủ. Tất cả huynh đệ trừ mấy người lưu thủ ra, những người còn lại theo ta đến đó.

Ta muốn xem thử, là ai dám tự tiện vận hàng qua đất của Lương Sơn."

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Sau đó, toàn bộ Lương Sơn trại bắt đầu chuyển động.

Trí thông minh của những sơn phỉ này không cao, nhưng lại có thể làm được kỷ luật nghiêm minh.

Bảy mươi tên sơn phỉ, Trương Thiết Ngưu mang theo bốn tên sơn phỉ rời đi, bây giờ chỉ còn lại sáu mươi lăm tên.

Tần Thư Kiếm lưu lại mười tên sơn phỉ canh giữ, còn năm mươi lăm tên sơn phỉ khác cùng nhau theo hắn.

Ra lệnh một tiếng, rất nhiều sơn phỉ như ong vỡ tổ dũng mãnh lao ra phía ngoài Lương Sơn trại.

——

Đường Cảnh Dương.

Hai bên là vách núi dốc đứng, phía trên là từng bụi cỏ khô héo rậm rạp, ở giữa là một con đường cho người đi lại.

Một thương đội mang theo mười mấy cỗ xe ngựa, chậm rãi men theo đường Cảnh Dương, phía trước sau là hai ba mươi người mang theo đao bên hông.

Oanh long long!

Mấy viên đá lớn lăn xuống từ trên sườn núi, vừa vặn chặn đứng hai đường trước sau của thương đội.

Động tĩnh đá rơi to lớn làm cho đám ngựa bạo động, mấy người đánh xe đều bị buộc phải dừng lại.

“Gϊếŧ!”

“Gϊếŧ! Gϊếŧ!”

Tiếng la gϊếŧ trùng thiên truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Một đám sơn phỉ quần áo tả tơi, cầm đại đao trong tay phóng xuống từ trên sườn núi, bao vây xung quanh thương đội.

Keng! Keng!

Đao kiếm ra khỏi vỏ, hộ vệ thương đội đi lên trước bảo vệ xe ngựa vào bên trong, giằng co với sơn phỉ.

“Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua thì để lại tiền qua đường.”

Tần Thư Kiếm đi ra từ phía sau đám sơn phỉ, nhìn thương đội trước mắt, Hổ Đầu Đao lóe ra hàn quang dưới ánh nắng mặt trời.

“Xin hỏi trong các ngươi vị nào có thể làm chủ, không ngại đứng ra tâm sự một chút.”

Dứt lời.

Thương đội hơi rối loạn một chút.

Một người trung niên phúc hậu mặc quần áo tơ lụa đi ra từ trong đám hộ vệ, cười tủm tỉm chắp tay nói: “Bỉ nhân là Quản sự Hàn Tĩnh của Thương hộ Thừa Vận, không biết trước mắt có phải là hảo hán Trại chủ Lương Sơn.”

“Đã biết chúng ta là người của Lương Sơn trại, vì sao không được cho phép đã tự tiện bước vào đất Lương Sơn ta?” Hai mắt Tần Thư Kiếm híp lại, từ tốn nói.

Thương hội Thừa Vận là cái gì, hắn chưa nghe nói qua.

Nhưng chỉ nhìn mười ngón tay của Hàn Tĩnh, tất cả đều đeo nhẫn ngọc, từ đó đủ biết Thương hội Thừa Vận này chắc chắn giàu chảy mỡ.

Tần Thư Kiếm nếm thử xem xét thuộc tính của đối phương.

Thế nhưng kỹ năng ẩn hình muốn xem ai thì xem ở Lương Sơn trại này đã mất đi tác dụng trước mặt Hàn Tĩnh.

Không chỉ như thế.

Ánh mắt hắn đảo qua tất cả mọi người của Thương hội Thừa Vận, nhưng không hề nhìn ra điểm thuộc tính của đối phương.

Chuyện này cũng nói rõ, chỉ có người cùng một thế lực, mới có thể nhìn thấy tin tức thuộc tính của đối phương.

Hàn Tĩnh bị vây quanh bởi một đám sơn phỉ Lương Sơn, nụ cười trên mặt càng sâu: "Vẫn luôn nghe nói Trại chủ Ngô Thắng của Lương Sơn là cao thủ nổi danh vùng này.

Không biết lần này, Ngô Trại chủ có tới hay không?"

“Ngô Trại chủ không có, nhưng Tần Trại chủ lại có một vị.”

Hàn Tĩnh run lên, sau đó cười ha ha nói: “Thì ra là Tần Trại chủ ở trước mặt, ánh mắt của tại hạ đúng là vụng về.”

Nói đến chỗ này, hắn lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ đẹp mắt, ra hiệu cho một tên hộ vệ đưa tới.

“Thương hội Thừa Vận mới tới địa bàn của các hạ, có sai lầm không đưa lễ trước. Chút lễ mọn nho nhỏ này là tâm ý của Thương hội Thừa Vận, xin Tần Trại chủ nhận lấy.”

Tiếp nhận hộp, Tần Thư Kiếm mở ra ở ngay trước mặt mọi người.

Mười thỏi bạc trắng bóc, bày chỉnh tề ở bên trong.

“Ngươi thu được mười lượng bạc!”

Trong đầu, tin tức của hệ thống theo đó mà đến.

Toàn bộ Lương Sơn trại cũng chỉ có năm mươi lượng bạc, bây giờ Hàn Tĩnh cho mười lượng bạc tiền qua đường, đúng là cũng không ít.

Nhưng mà ——

Tần Thư Kiếm nhìn mười mấy chiếc xe ngựa của Thương hội Thừa Vận, bánh xe lưu lại vết hằn rất sâu trên mặt đất.

Cất kỹ mười lượng bạc này, trên mặt của hắn cũng hiện ra vẻ tươi cười.

“Ý tốt của Thương hội Thừa Vận Lương Sơn trại sẽ nhận. Ta thấy đường đi của các vị đã bị những tảng đá này chặn mất, không bằng để chúng ta thanh lý chúng cho các vị.”

“Chút chuyện này không cần làm phiền các vị hảo hán.”

“Nên mà, nên mà.” Tần Thư Kiếm không để ý việc Hàn Tĩnh từ chối, trực tiếp sai đám sơn phỉ đang vây quanh Thương hội Thừa Vận đi dọn những tảng đá chặn đường.

Thấy thế, sắc mặt Hàn Tĩnh vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại thoáng hiện một tia sắc bén.

Thương hội Thừa Vận rất có danh tiếng ở các nơi trong cả nước, bây giờ một cái Lương Sơn trại nho nhỏ cũng dám yêu cầu bọn hắn tiền qua đường.

Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến bọn hắn.

Ngày sau đi lại ở chốn lục lâm, chỉ sợ một đám a miêu a cẩu cũng dám đi ra chặn đường Thương hội Thừa Vận bọn hắn.

Nhưng bây giờ Lương Sơn trại thế lớn, tuy bên hắn cũng có không ít hộ vệ, nhưng nếu xung đột chính diện với đối phương, vẫn có phong hiểm khá lớn.

Cho nên, Hàn Tĩnh cũng không định trở mặt với Lương Sơn trại ngay bây giờ.

Chờ đưa đám hàng hóa này đến nơi, hắn sẽ có biện pháp đối phó với cái Lương Sơn trại nho nhỏ này.

Ngay khi Hàn Tĩnh đang thầm nghĩ trong lòng, hai bên dốc núi lại truyền đến từng đợt tiếng vang to lớn.

Oanh long long!

Mười mấy tảng đá lớn cao cỡ ba, bốn người lăn xuống từ trên sườn núi. Dựa theo quỹ tích lăn xuống của đá lớn, rõ ràng là nhằm thẳng vào Thương hội Thừa Vận.

“Không tốt!” Hàn Tĩnh kêu to một tiếng.

Hộ vệ của thương đội đều rối loạn.

Đám ngựa vốn đang đứng yên dường như đã cảm nhận được uy hϊếp, bắt đầu xao động bất an, muốn thoát khỏi nơi này.

Hàn Tĩnh không kịp nghĩ nhiều. Mắt thấy trên đỉnh đầu có một tảng đá lớn rơi xuống mà không thể tránh kịp, chỉ đành vận dụng toàn lực vào song chưởng đánh lên trên đá lớn.

Ầm! Oanh!