Từ NPC Sơn Trại Đến Đại Boss

Chương 4: Cường Đạo Sơn Phỉ Tự Nhận Là Trung Nghĩa

Danh tính: Tần Thư Kiếm

Thân phận: Sơn phỉ bình thường

Sở thuộc thế lực: Lương Sơn trại

Cảnh giới: Nhập võ tứ trọng

Tu luyện công pháp: Đoán Thể Kinh tứ trọng (Tổng ngũ trọng) (Phàm giai hạ phẩm)

HP: 2

Trang bị: Đại đao không trọn vẹn, áo cũ nát, quần cũ nát, giày cỏ rách nát

Sau khi HP đạt tới 25 điểm, Tần Thư Kiếm đã đạt nguyện vọng tăng cảnh giới lên Nhập võ tứ trọng.

Nhưng sau khi thực lực tăng lên, hắn tiếp tục gϊếŧ hai tên sơn phỉ, nhưng không thể không ngừng lại.

Không phải Tần Thư Kiếm đột nhiên nhân từ.

Từ lúc không cho rằng sơn phỉ Lương Sơn trại là người, dù hắn gϊếŧ nhiều cũng không hề có cảm xúc gì.

Đương nhiên, cũng không phải sơn phỉ của Lương Sơn trại bị gϊếŧ sạch.

Trên thực tế, xét tổng số lượng sơn phỉ của Lương Sơn trại, trước mắt hắn tối đa chỉ mới gϊếŧ một nửa mà thôi.

Nguyên nhân chân chính làm cho Tần Thư Kiếm dừng tay chính là.

Khi hắn gϊếŧ chết tên sơn phỉ thứ ba mươi ba, trong đầu nhận được một nhắc nhở.

“Bởi vì ngươi trắng trợn gϊếŧ chóc sơn phỉ Lương Sơn trại, đã làm cho Trại chủ Ngô Thắng của Lương Sơn trại chú ý, toàn bộ Lương Sơn trại đã giới nghiêm, đồng thời trắng trợn tìm kiếm hung thủ.”

“Chú thích: Một khi ngươi động thủ gϊếŧ chóc sơn phỉ Lương Sơn trại lần nữa, sẽ làm cho bản thân bộc lộ ra.”

“Sau khi bại lộ thân phận sẽ bị trục xuất khỏi Lương Sơn trại, trở thành NPC lang thang, đồng thời bị Trại chủ Lương Sơn trại đuổi gϊếŧ!”

“Thực lực trại chủ Lương Sơn trại viễn siêu sơn phỉ Lương Sơn trại, xin chú ý!”

Thu được bốn tin tức nhắc nhở của hệ thống, Tần Thư Kiếm không thể không tạm thời dừng tay.

Hệ thống cố ý gợi ý về Trại chủ Lương Sơn trại hai lần, hiển nhiên thực lực của đối phương tuyệt đối không thể khinh thường.

Trước khi không rõ ràng nội tình của Trại chủ Ngô Thắng, Tần Thư Kiếm không định ra tay với sơn phỉ khác.

Trục xuất Lương Sơn trại, trở thành NPC lang thang sẽ có hậu quả gì, hắn không quá rõ ràng.

Nhưng dựa theo Tần Thư Kiếm suy đoán, đây không phải chuyện gì tốt.

Chí ít ——

Trước khi không hiểu rõ, hắn sẽ không định tuỳ tiện mạo hiểm.

“Trước hết cứ đi xem vị Trại chủ Lương Sơn này một chút đi!” Tần Thư Kiếm tự định giá, sau đó làm ra quyết định.

Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.

Hắn muốn đi tiếp như vậy, xác suất rất lớn là phải đối đầu với Trại chủ Lương Sơn.

Vừa vặn đi tìm hiểu đối phương một chút.

Nếu như thật sự không thể địch lại, vậy thì sẽ tính cách khác.

Nếu như thực lực Trại chủ Lương Sơn bình thường, vậy cũng đừng trách hắn trở mặt không quen biết.

Lương Sơn trại không lớn.

Xung quanh đều là vách đá dốc đứng khó có thể leo lên, chỉ có một con đường lên núi.

Quái thạch trên núi rất nhiều, nơi chân chính có thể xây thành lập trại, chỉ có một chỗ nho nhỏ ở gần đỉnh núi.

Lương Sơn trại nói là một trại, kỳ thật chỉ có mười mấy gian phòng được xây dựng từ khúc gỗ, bao quanh mảnh đất này.

Vị trí trung tâm Lương Sơn trại, là một đại đường có vẻ hơi đơn sơ.

Bên trên tấm biển màu nâu có viết ba chữ to.

Trung Nghĩa Đường!

Nhìn thấy ba chữ này, Tần Thư Kiếm cũng ngây người một chút.

Không phải nguyên nhân khác, chỉ vì mấy chữ này thực sự quá quen mắt.

Không biết có phải khi làm sơn phỉ cường đạo, đều tự cho mình là người trung nghĩa.

Trung Nghĩa Đường không có sơn phỉ nào đóng giữ.

Có lẽ nguyên nhân là do bản thân Tần Thư Kiếm cũng là sơn phỉ, cho nên không có người nào ngăn cản hắn.

Tiến vào Trung Nghĩa Đường, không gian bên trong cũng không lớn.

Chỉ có mấy cái bàn đặt hai bên trái phải, ở chính giữa là một cái bàn gỗ, phía trên được phủ lên bởi một tầng da thú không biết tên. Mà ở đó có một đại hán khôi ngô tráng kiện đang ngồi ngay ngắn.

Khác biệt với sơn phỉ mặc quần áo cũ nát bình thường, cả người đại hán khôi ngô mặc quần áo tơ lụa, bên người có để một thanh đại đao cao cỡ nửa người, lưỡi đao ẩn hiện hàn quang.

Coi như chỉ ngồi ngay ngắn bất động ở nơi đó, dường như cũng có một luồng khí tức hung hãn đập vào mặt.

Trại chủ Lương Sơn!

Ngay từ đầu Tần Thư Kiếm đã nhận ra thân phận của đối phương, trong đầu cũng không hẹn mà cùng xuất hiện thuộc tính của đối phương.

Danh tính: Ngô Thắng

Thân phận: Trại chủ Lương Sơn

Sở thuộc thế lực: Lương Sơn trại

Tu vi: Nhập võ tứ trọng

“Ừm?”

Nhìn thấy chỗ này, trong lòng Tần Thư Kiếm kinh nghi.

Trước đó khi nhìn vào sơn phỉ, toàn bộ thuộc tính của đối phương đều hiện ra hoàn toàn. Nhưng bây giờ khi nhìn Ngô Thắng, thuộc tính chỉ hiển hiện có một nửa, không hề có phần tu luyện công pháp hướng xuống.

Mà khi nhìn thấy Ngô Thắng, trái tim treo cao của hắn cũng dần dần thả xuống.

Nhập võ tứ trọng.

Nói thật, có chút vượt quá dự liệu của hắn.

Không phải bởi vì quá cao.

Mà là quá thấp.

Trong phỏng đoán của Tần Thư Kiếm, khả năng cao Ngô Thắng sẽ là Nhập võ ngũ trọng, hoặc là cao hơn cũng có thể.

Nhưng bây giờ lại là Nhập võ tứ trọng ngang với hắn, rõ ràng là một tin tức tốt.

“Ngươi đến nơi này làm gì?” Ngô Thắng cũng nhìn thấy Tần Thư Kiếm đến, đôi mắt hổ nộ trừng, giọng nói cũng không quá thân mật.

Hắn nhận ra người tới, là một thành viên trong đám sơn phỉ, cũng coi như người một nhà.

Thứ chân chính làm cho hắn tương đối có ấn tượng, đó chính là tên của đối phương.

Tựa như là Tần... Tần Thư Kiếm.

Đối với Ngô Thắng, cái tên này có chút khó nhớ, cũng không dễ nghe, còn lâu mới dễ nghe dễ như những cái tên Trương Nhị Cẩu, Lý Cẩu Oa, Vương Cẩu Đản.

Lại tăng thêm hôm nay hình như Lương Sơn trại đã xảy ra vấn đề, rất nhiều sơn phỉ biến mất không thấy tung tích, mà hết lần này tới lần khác lại không tìm ra nguyên nhân gì.

Chuyện này, càng làm cho Ngô Thắng nén giận trong lòng.

Bây giờ thấy Tần Thư Kiếm, tâm tình tất nhiên chẳng tốt đẹp gì.

“Trại chủ, ta biết nguyên nhân huynh đệ khác biến mất.” Tần Thư Kiếm thần bí nói.

Sắc mặt Ngô Thắng khẽ giật mình, chợt gấp gáp: “Mau nói.”

Phản ứng của Ngô Thắng làm Tần Thư Kiếm hơi kinh ngạc.

Dựa theo phản ứng của sơn phỉ khác trong Lương Sơn trại, hắn còn tưởng rằng Ngô Thắng sẽ giống sơn phỉ khác, cũng đều là NPC không có trí thông minh mới đúng.

Nhưng bây giờ nói chuyện đôi lời với đối phương, lại nhìn thấy thần sắc biến hóa phong phú.

Tựa hồ Ngô Thắng khác biệt với những sơn phỉ NPC kia. Theo một ý nghĩa nào đó thì càng giống như một người.

“Hôm nay lúc ta tuần sơn, vừa lúc nhìn thấy...”

Trong khi nói chuyện, Tần Thư Kiếm bước từng bước đến gần Ngô Thắng.

Ngô Thắng không có bất kỳ phản ứng nào, lực chú ý đều rơi trên lời nói của Tần Thư Kiếm.

“Thấy cái gì?”

“Thấy —— đao!”

Đại đao trong tay Tần Thư Kiếm bỗng nhiên bổ về phía đỉnh đầu Ngô Thắng.

Khi Ngô Thắng lấy lại tinh thần, vừa lúc nhìn thấy đao quang lăng lệ chém tới.

“Làm càn!”

Trong lòng Ngô Thắng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi quơ tay lấy đại đao bên người, nhấc lên đón đỡ.

Hai tay Tần Thư Kiếm cầm đao, cơ bắp gồ lên, sức mạnh Nhập võ tứ trọng thôi động đến cực hạn, toàn bộ quán chú vào đại đao.

Mà Ngô Thắng cũng là Nhập võ tứ trọng, nhưng đón đỡ chỉ là cách làm lâm thời, căn bản không hề điều động được bao nhiêu sức mạnh.

Keng!

Hai đao chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng vang mãnh liệt.

Cánh tay Ngô Thắng run lên, hổ khẩu lập tức bị đánh rách tả tơi, đại đao trong tay cũng không cầm nổi rớt xuống đất.

Ngay khi Tần Thư Kiếm muốn thừa cơ chém gϊếŧ Ngô Thắng, đại đao lại bỗng nhiên đứt gãy, chỉ còn một nửa lưỡi đao ở trong tay.

Biến cố đột ngột, làm cho hắn run lên một chút.

Sau đó, liền lập tức phản ứng lại.

Một nửa lưỡi đao dùng sức đâm về phía trước. Mà Ngô Thắng cũng dùng hết toàn lực, ngã ngửa theo cái ghế sang một bên.

Phốc phốc ——

Đao gãy đâm vào thịt, chọc vào trên bờ vai của Ngô Thắng.

“Ahhhh!”

Ngô Thắng kêu đau, cái trán toát ra mồ hôi hột.

Chết!

Ánh mắt Tần Thư Kiếm hung ác, cũng không lãng phí thời gian rút đao, hắn buông tay cầm đao ra, chuyển thành quyền dùng sức đánh về phía Ngô Thắng.

Cảnh giới Nhập võ tứ trọng toàn lực xuất thủ, lực đạo của nắm đấm cũng coi như có được gần hai ba trăm cân.

Nói là một quyền đơn giản, kỳ thật cũng như trọng chùy.

Song quyền của Tần Thư Kiếm rơi xuống như mưa, trực tiếp đánh thẳng vào đầu vào mặt Ngô Thắng.

Mới đầu Ngô Thắng còn có thể phản kháng một chút.

Nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần chỉ có thể bị động chịu đánh, đồng thời một bên phát ra tiếng kêu thảm một bên thừa nhận Tần Thư Kiếm ẩu đả.

Mãi đến cuối cùng ——

Tiếng gào thảm dần dần giảm sút.

Đợi đến lúc không còn chút âm thanh nào nữa, Tần Thư Kiếm mới dừng tay lại, không ngừng hít thở mạnh.