Quả Tim Nhỏ Của Vương Gia Bệnh Kiều

Chương 5

Thẩm Hinh Dung hồi tưởng sự tình đã phát sinh nhiều ngày trước. Nàng đầu tiên là ở Tiết Thất Tịch bị ăn trộm túi tiền, sau đó bị tên trộm cố ý dẫn tới ngõ nhỏ vắng người, tiếp theo xém chút bị ba tên hắc y nhân bịt mặt bắt đi, cũng may cuối cùng Ninh Vương Tiêu Sở Hiên cứu nàng.

Nàng cảm thấy việc mình gặp phải tên ăn trộm cùng ba tên hắc y nhân không phải là điều ngẫu nhiên, như là có người cố ý an bài.

Mà Tiêu Sở Hiên sau khi cứu nàng thì cầu thân, nàng không muốn, nói lời cự tuyệt khó nghe, sau đó đã bị người thêm mắm dặm muối mà lan truyền ra ngoài, còn cố ý hạ thấp đi chiến công vừa mới lập của Tiêu Sở Hiên, đem hắn nói thành tên không đáng một đồng.

Cảm giác này giống như ở sau lưng có một bàn tay to vô hình thao tác hết thảy, không riêng gì nhằm vào nàng, mà còn nhằm vào Tiêu Sở Hiên, như cố ý muốn đem hắn chèn ép, khiến hắn – chiến thần Đại Chu, trở thành trò cười!

Thẩm Hinh Dung càng nghĩ càng cảm thấy sự tình không đơn giản, sắc mặt trở nên có chút khó coi, Thẩm Hinh Nhã thấy thế, không yên tâm nói: “Tam muội muội, em còn tốt chứ?”

Thẩm Hinh Dung phục hồi tinh thần lại, cười với Thẩm Hinh Nhã, lắc đầu nói: “Em không có việc gì, ngày mai đại tỷ tỷ cùng em đi tham gia Thưởng Hà yến đi.”

Thẩm Hinh Nhã tới đây cũng là vì mục đích này, chỉ là nàng còn chưa nghĩ ra mở miệng thế nào mới tốt, Thẩm Hinh Dung đã nói muốn mang nàng cùng đi, nàng liền biết Tam muội muội này là thiệt tình đối tốt với nàng.

“Đa tạ Tam muội muội.” Thẩm Hinh Nhã thập phần cảm kích Thẩm Hinh Dung săn sóc chiếu cố nàng.

“Tỷ muội nhà mình, không cần phải nói lời khách khí này.” Thẩm Hinh Dung tươi cười thản nhiên, cầm lấy túi thơm: “Đại tỷ tỷ, chị nói cho em nghe một chút đi, cái túi thơm này chị làm như thế nào vậy……”

Thẩm Hinh Nhã lưu tại Nhạc Sanh Viện, vẫn luôn cùng Thẩm Hinh Dung nói chuyện phiếm, qua hơn nửa canh giờ mới rời đi.

Chờ Thẩm Hinh Nhã đi rồi, Thẩm Hinh Dung nói cùng Hồng Lăng: “Trong chốc lát chúng ta đi chính viện phu nhân nói về việc ngày mai đi đến phủ Tĩnh Hoà trưởng công chúa tham gia Thưởng Hà yến.”

Hồng Lăng nhíu mày, “Tam tiểu thư thật muốn mang Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư đi tham gia Thưởng Hà yến?”

Mang đại tiểu thư đi nàng không có ý kiến gì, rốt cuộc đại tiểu thư tri thư đạt lý, ôn nhu dễ thân, đối với bọn hạ nhân các nàng cũng thực tốt, nhưng nhị tiểu thư lại không giống. Nhị tiểu thư làm người kiêu ngạo tùy hứng, ái mộ hư vinh, khinh thường hạ nhân các nàng, nói chuyện cũng miệng không giữ cửa, mang đi ra ngoài tham gia yến hội, nói không chừng sẽ gặp chuyện.

Thẩm Hinh Dung nâng lên đoạn cánh tay, quơ quơ chiếc lắc mà Thẩm Hinh Lệ đưa, lắc tay được khảm đá quý các màu khiến đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng càng thêm đẹp. Nàng thưởng thức viên hồng bảo thạch khắc trên chiếc vòng, nhấp môi cười nói: “Nàng tốt xấu còn tặng ta lắc tay quý trọng như này, ta nếu đã đáp ứng nàng ta liền sẽ mang nàng đi, bằng không nếu không mang theo nàng ta đi, ta làm sao mà biết được nàng ta cùng ai lui tới, nghe xem ai sai sử ở sau lưng giở trò quỷ?”

Hồng Lăng đã minh bạch, nói: “Là nô tỳ nghĩ không đủ chu đáo.”

“Đây chẳng qua chỉ là chính ta tự tính toán thôi.” Thẩm Hinh Dung xua xua tay, đứng lên nói: “Ta mệt mỏi, đi ngủ một giấc trước, chờ trễ chút lại đi chính viện gặp phu nhân.”

“Dạ.” Hồng Lăng lên tiếng, đi lên trước giúp Thẩm Hinh Dung thay quần áo, đỡ nàng nằm lên giường, gỡ xuống màn lụa hồng nhạt, mới nhỏ giọng mà rời khỏi phòng.

……

Thẩm Hinh Dung một giấc ngủ này hơn một canh giờ mới tỉnh, Hồng Lăng bưng tới khăn nước ấm một lần nữa đưa cho Thẩm Hinh Dung rửa mặt chải đầu.

Đầy đầu sợi tóc đen nhánh giống sa tanh rối tung ở trên lưng Thẩm Hinh Dung, lóng lánh ánh sáng giống như trân châu đen, phụ trợ cho làn da trắng nõn như ngọc của Thẩm Hinh Dung, càng có vẻ vũ mị kiều nhu, đẹp không sao tả xiết. “Tam tiểu thư đầu tóc thật xinh đẹp.” Hồng Lăng cầm lược chải sơ búi tóc Thẩm Hinh Dung, gương đồng chiếu ra dung nhan xinh đẹp của Thẩm Hinh Dung, mày lá liễu nhàn nhạt, một đôi mắt hạnh linh động, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo thẳng tắp, cánh môi phấn hồng không điểm mà son, quả thực giống như tiên tử mỹ lệ rơi xuống thế gian. Trong mắt Hồng Lăng, tam tiểu thư nhà nàng chính là người đẹp nhất kinh thành.

Búi xong mái tóc, mang lên châu hoa, rồi sau đó là hoa tai, khóa như ý ……

Hồng Lăng sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: “Tam tiểu thư, khoá như ý của người? Như thế nào không thấy?”

Ngẫm nghĩ, nàng đã nhiều ngày không thấy tam tiểu thư mang khoá như ý, trên mặt khoá như ý kia có khắc tên tam tiểu thư nhà nàng, nếu là rơi ở Nhạc Sanh Viện còn tốt, nếu để cho người có tâm cầm đi, sự tình liền không ổn.

“Khoá như ý là tín vật đính ước.” Thẩm Hinh Dung nhớ tới tiết Thất Tịch đêm đó, Tiêu Sở Hiên lấy đi khoá như ý của nàng, bộ dáng cười nói những lời này với nàng, lúc ấy Tiêu Sở Hiên tươi cười xán lạn, thập phần đẹp mắt.

Thẩm Hinh Dung không tự giác mà đỏ mặt.

Nàng thấy Hồng Lăng đang sốt ruột, nơi nơi lục tung tìm khoá như ý, nhưng nàng lại không thể cùng Hồng Lăng nói rằng khoá như ý bị Ninh Vương Tiêu Sở Hiên cầm đi, chỉ có thể làm bộ dường như không có việc gì nói: “Em đừng vội, khoá như ý là chính ta tự gỡ xuống. Ta nghĩ đó là đồ vật mẫu thân tặng cho ta, ta phải bảo quản thật tốt, liền tháo xuống mà cất đi.”

“Khoá như ý thật sự do tam tiểu thư chính mình tự gỡ xuống?” Hồng Lăng thập phần không yên tâm, nàng vẫn luôn phụ trách quản lý thoa hoàn trang sức của Thẩm Hinh Dung, mỗi một kiện đều thực quý trọng, cũng không thể ném.

“Đương nhiên rồi, ta tự mình cất đi khoá như ý còn có thể không biết.” Thẩm Hinh Dung bộ dáng nghiêm trang, làm người ta nhìn không ra chút sơ hở nào.

Hồng Lăng thấy Thẩm Hinh Dung nói như vậy, cũng coi như thật, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Được rồi, không có việc gì, chúng ta đi thôi.” Thẩm Hinh Dung nhợt nhạt cười với Hồng Lăng, đứng lên chậm rãi bước đi ra ngoài, một đường hướng chính viện mà đi.

Lúc này đúng là thời điểm chạng vạng, trời vẫn còn nóng, nhưng so với ban ngày đã tiêu giảm rất nhiều, thái dương rũ ở chân trời, ánh chiều tà nhiễm hồng hơn nửa không trung phía tây.

Thẩm Hinh Dung đi bước chậm, một đường chậm rì rì như là tùy ý tản bộ, đi hơn mười lăm phút mới đến chính viện.

Đi vào chính viện, Thẩm Hinh Dung đứng ở chính cửa phòng, cùng Khương thị đại nha hoàn Hạ Hà nói: “Ta tới thỉnh an phu nhân, thỉnh Hạ Hà tỷ tỷ thông truyền một tiếng.”

Mẹ đẻ Ngô Uyển Thu của Thẩm Hinh Dung là nguyên phối phu nhân của Ngụy Quốc Công, bệnh tật bảy năm rồi qua đời. Ngụy Quốc Công cùng Ngô Uyển Thu tình cảm thâm hậu, sau khi Ngô Uyển Thu chết, Ngụy Quốc Công bi thống không thôi, vì Ngô Uyển Thu thủ tiết ba năm, hắn vì chiếu cố tốt cho huynh muội Thẩm Hinh Dung, cũng vẫn luôn không đề cập tới việc tái giá. Sau này do Hoàng Thượng tứ hôn, Ngụy Quốc Công không cự tuyệt được, đành cưới Khương thị làm kế phu nhân.

Chẳng qua Khương thị vào nhà đã ba năm gần bốn năm, vẫn luôn không mang thai.

Thẩm Hinh Dung cùng Khương thị cảm tình đạm nhạt.

Nàng nhớ rõ thân sinh mẫu thân Ngô Uyển Thu, đó là một mỹ nhân mỹ lệ hào phóng, ôn nhu thiện lương, ngay cả Hoàng đế cũng đã từng khen bà tâm từ ôn lương, tú lệ hiền thục.

Trong cảm nhận của Thẩm Hinh Dung, không có ai có thể so với mẹ đẻ nàng. Khiến cho Thẩm Hinh Dung không có khả năng nhận người khác làm mẫu thân, cũng là nguyên nhân cho tới nay nàng chỉ xưng hô Khương thị là phu nhân.

Hạ Hà liếc mắt đánh giá Thẩm Hinh Dung một cái, trên mặt nhìn như cung kính, thanh âm không mặn không nhạt nói: “Tam tiểu thư, phu nhân bà thân mình không quá thoải mái, hiện đang nghỉ ngơi, ngài nếu phải thỉnh an phu nhân, còn cần chờ một chút.”

Thẩm Hinh Dung ở trong lòng “Xì” một tiếng, Khương thị muốn cho nàng ở chỗ này chờ? Nàng có thể tới nơi này một chuyến đã là không tồi, bà ấy còn muốn cố ý phạt nàng, vậy thì phải xem nàng nguyện ý đứng ở chỗ này mới được!

“À, một khi đã như vậy, ta đây liền trở về.” Đây là Khương thị tự mình bày trò, Thẩm Hinh Dung mới lười cho bà ta mặt mũi, nói xong xoay người liền đi.

Hạ Hà thấy Thẩm Hinh Dung nói đi là đi, cũng không chờ một lát, đến thời gian nàng bẩm báo cũng không cho, sắc mặt trầm xuống, xoay người bước nhanh trở về trong phòng.

Khương thị nằm ở trong phòng nằm trên giường La Hán khắc hoa lê chạm rỗng, nghe được tiếng bước chân mở to mắt, nhìn về phía Hạ Hà nói: “Ngươi có nói theo lời ta phân phó không?”

Hạ Hà đi lên trước, gục đầu xuống nói: “Nô tỳ đã chiếu theo lời phu nhân phân phó.”

Khương thị bưng lên chén trà trên bàn nhỏ bên cạnh chậm rì rì mà uống một ngụm, “Thế nàng ta đâu?”

Hạ Hà nhấp môi, đúng sự thật bẩm báo: “Đi rồi, chưa được một lát đã đi.”

Khương thị sắc mặt trầm xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm chén trà trong tay, ngón tay dùng sức cầm chén trà mà nổi lên gân màu trắng xanh, “Thẩm Hinh Dung, đây là ngươi tự tìm.”

……

Thẩm Hinh Dung cũng không quay đầu lại mà rời khỏi chính viện, trong tay cầm quạt tròn thêu hoa nhẹ nhàng phe phẩy, quay đầu nói với Hồng Lăng: “Em đi hỏi thăm một chút phụ thân khi nào trở về, để ta ra nguyệt môn chờ ông ấy.”

Hồng Lăng ngầm hiểu, đáp giọng, bước nhanh đi.

Bên đường chính là Thấm Phương đình, bốn phía trồng cây hoa, đúng là nơi tốt để nghỉ ngơi hóng mát.

Thẩm Hinh Dung đi vào Thấm Phương đình ngồi xuống, chậm rì rì mà phe phẩy quạt tròn trong tay, nhìn ráng chiều nơi xa như suy tư điều gì.

Không đến một chén trà nhỏ, Hồng Lăng liền quay lại.

Hồng Lăng đi vào Thấm Phương đình, nhỏ giọng mà cùng Thẩm Hinh Dung nói: “Em hỏi thăm gã sai vặt trong viện quốc công gia, hắn nói hắn đi tìm quốc công gia, nhiều nhất ba mươi phút liền trở về.”

Thẩm Hinh Dung nhẹ lay động quạt tròn trong tay, gió nhẹ thổi tới thanh âm của nàng, “Chúng ta liền ở chỗ này từ từ chờ phụ thân đi.”

……

Mặt trời chiều ngã về tây, chim mỏi về tổ, trên đường cái người đi đường dần dần thưa thớt, người bán rong bên đường đều đã bắt đầu thu thập sạp về nhà.

Ngụy Quốc Công cưỡi ngựa trên đường về nhà, đi đến nửa đường, liền gặp gã sai vặt nhà mình.

Ngụy Quốc Công vội vàng gọi lại gã sai vặt, trầm giọng hỏi: “Chạy nhanh như vậy làm cái gì?”

Gã sai vặt vội tiến lên nói: “Quốc công gia, tam tiểu thư tìm ngài có việc gấp.”

Vừa nghe là bảo bối khuê nữ nhà mình tìm mình có việc gấp, Ngụy Quốc Công nơi nào còn có thể nghĩ về cái khác, lập tức quất ngựa hồi phủ.

Thẩm Hinh Dung sáng sớm tiễn Ngụy Quốc Công ở nguyệt môn, nơi này là con đường nhất định phải đi qua, Ngụy Quốc Công hồi phủ, liền nhất định sẽ phải qua nơi này.

Thời điểm lúc Ngụy Quốc Công đi đến nguyệt môn, tự nhiên sẽ gặp Thẩm Hinh Dung.

“Dung Dung, con tìm cha có chuyện gì? Chậm rãi nói, không nóng nảy.” Ngụy Quốc Công vừa thấy Thẩm Hinh Dung, lập tức liền dò hỏi chuyện Thẩm Hinh Dung. Ông bảo Thẩm Hinh Dung chậm rãi nói không nóng nảy, trên thực tế ông so với Thẩm Hinh Dung còn sốt ruột hơn, rốt cuộc ở trong lòng ông, trời đất bao la, chuyện của nữ nhi bảo bối là lớn nhất.

Thẩm Hinh Dung đánh giá Ngụy Quốc Công. Thân hình ông cao lớn cường tráng, thời điểm tuổi trẻ là tướng quân, từng mang binh đánh giặc, chinh chiến sa trường, gϊếŧ địch vô số. Nhưng ông không phải một võ tướng bình thường, diện mạo ông tuấn mỹ, phi mi nhập tấn, là mỹ nam tử mê người, chẳng sợ ông hiện giờ đã qua tuổi bốn mươi, nhưng như cũ vẫn là soái đại thúc, vẫn là một người phụ thân rất yêu quý con cái.

“Cha, con hôm nay thu được thiệp từ Tĩnh Hoà trưởng công chúa, bà ấy mời con ngày mai đi tham gia Thưởng Hà yến, con muốn mang đại tỷ tỷ cùng nhị tỷ tỷ cùng đi.” Thẩm Hinh Dung thanh âm ngọt ngào mềm mại nói.

Ngụy Quốc Công vừa nghe chỉ là chuyện nhỏ như vậy, lập tức đồng ý, “Con muốn mang các nàng đi, liền mang các nàng đi là được.”

Cha ruột quả nhiên là cha ruột, cũng chỉ có người cha trước mặt này mới tốt như vậy.

Thẩm Hinh Dung trên mặt lộ ra tươi cười đẹp đẽ, ngọt ngào nói: “Cảm ơn cha, cha là người tốt nhất.”

Ngụy Quốc Công được bảo bối nữ nhi nhà mình khích lệ, rất cao hứng, “Ngày mai đi tham gia Thưởng Hà yến, con có muốn cái gì, cha tặng cho con.”

Thẩm Hinh Dung cười lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Không cần không cần, con không thiếu cái gì, nương con để lại cho con đồ vật đã đủ nhiều, con căn bản là dùng không hết.”

Lời này mới nói xong, Ngụy Quốc Công trên mặt tươi cười liền phai nhạt rất nhiều. Hắn cùng Ngô Uyển Thu phu thê tình cảm thâm hậu, từ khi Ngô Uyển Thu qua đời, hắn cũng không khác gì đã chết theo nàng. Nhìn Thẩm Hinh Dung trước mắt lớn lên giống Ngô Uyển Thu như đúc, trong lòng Ngụy Quốc Công liền cảm thấy áy náy khó chịu, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu Thẩm Hinh Dung, thanh âm trầm thấp thương cảm, “Khuê nữ bảo bối, cha để con chịu ủy khuất rồi.”

Thẩm Hinh Dung chớp chớp mắt, con ngươi xinh đẹp lóe lên ánh sáng, giữ bộ dáng thiên chân vô tà, “Cha nghĩ nhiều rồi, con rất tốt, con có cha chính là người hạnh phúc nhất thiên hạ.”

Ngụy Quốc Công nhìn bảo bối khuê nữ xinh đẹp nhà mình, duỗi tay sờ đầu Thẩm Hinh Dung, trong lòng sâu kín thở dài một tiếng, cho dù chỉ vì nữ nhi xinh đẹp ngoan ngoãn, hắn cũng muốn nỗ lực sống lâu hơn một chút.