Chương 3
Từ ngày đó trở đi, ta đã tìm được phương pháp để bôi thuốc và đút cơm cho Nhị gia.Thật đáng mừng.
Sau đó Nhị gia cũng không mắng ta nữa, trực tiếp xem như ta không tồn tại, mỗi ngày một tư thế, mở to mắt nhìn trời, ăn uống bài tiết toàn bộ đều làm ở trên giường.
Nói đến việc ăn uống bài tiết này, hai chữ trước là ta chịu tội, hai chữ sau là Nhị gia chịu tội.
Hắn không xuống giường được, cho nên cách một khoảng thời gian ta phải vào hầu hạ hắn một lần.
Tiểu tiện còn chưa tính, Nhị gia vẫn còn giữ chức cá chết mà làm, ta chỉ cần cầm bô tiểu nhắm ngay phía dưới là được. Đại tiện thì tốn sức hơn. Phải đỡ Nhị gia ngồi dậy mới được.
Nói là ngồi, thật ra chính là nhấc mông lên, sau đó đặt chậu xuống dưới mông.
Bởi vì đùi phải Nhị gia chỉ còn có gốc, mông động chỉ một chút, thì sẽ chạm vào vết thương. Lại nói cái chuyện bài tiết này, như thế nào thì cũng phải dùng sức có đúng hay không, mà vừa dùng sức, thì hai bên đều đau.
Mỗi lần Nhị gia đi đại, đều run rẩy lập cập, c*t đái mồ hôi lạnh cộng thêm nước mắt. Bầu không khí trong phòng muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm.
Nhưng những ngày như vậy cũng dần trôi qua.
Một tháng sau, vết thương của Nhị gia dần dần chuyển biến tốt.
Đại gia và Nguyên Sinh còn chưa trở về, nhưng trong nhà đã không thể chống đỡ được nữa. Ta ngồi chồm hổm trong sân nghĩ ngợi, nếu như không kiếm được bạc, có lẽ bốn năm ngày sau Nhị gia ngay cả cháo loãng cũng không được húp nữa.
Thế là ta quyết định làm ít đồ đem bán.
Mà bán cái gì đây.
Suy nghĩ một hồi, ta quyết định bán đồ thủ công. Đừng thấy bộ dạng ta giống khỉ mà khinh, thật ra ta lại có một đôi tay rất khéo léo đấy.
Ban ngày ta hầu hạ Nhị gia xong, liền chạy ra ngoại ô hái một giỏ hoa cỏ, sau đó trở về viện tết lại, tết thành vòng hoa, vòng cổ, vòng tay. Hiện tại là thời điểm du xuân, mỗi ngày có nhiều công tử dẫn theo các tiểu thư ra ngoài thành dạo chơi, ta liền đứng ở cửa thành mà bán.
Việc này thì hơi mệt một chút.
Bởi vì hoa cỏ còn tươi thì mới có thể bán được, để qua đêm liền bị héo đi. Cho nên mỗi ngày ta đều phải đi một chuyến.
Thế nhưng chỉ cần kiếm ra bạc là được, cũng không thể để Nhị gia chết đói.
Ngày đó ta lại đút cơm cho Nhị gia, Nhị gia bỗng nhiên nói một câu, mở cửa sổ ra.
Ta vội vàng mở cửa, đã là mùa xuân, bên ngoài gió xuân ấm áp, chim chóc véo von, tràn đầy sức sống. Ta nhìn bên ngoài, nhất thời hốt hoảng.
Nhị gia thấp giọng nói: “Đóng cửa đi.”
Ta thề lần đầu tiên ta thật sự không nghe thấy.
Có lẽ Nhị gia cho rằng ta cố ý kháng chỉ, rống lớn một tiếng: “Ta bảo ngươi đóng cửa –!”
Ta sợ đến giật hồn, quay người sang, thấy Nhị gia nghiêng người, nửa gương mặt chôn trong đệm chăn, nhìn rất mơ hồ.
Bỗng nhiên – trong nháy mắt đó, ta đột nhiên cảm giác Nhị gia có chút đáng thương. Ta cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, nói với Nhị gia: “Nhị gia, nô tỳ dẫn ngài ra ngoài dạo.”
Nhị gia không thèm phản ứng với ta.
Ta đi qua, đỡ lấy vai Nhị gia, Nhị gia liền hất cánh tay.
“Đừng đυ.ng vào ta!”
Khi đó ta thật sự là bị nhồi não, dĩ nhiên lại không nghe lời Nhị gia, kéo hắn ngồi dậy.
Vết thương Nhị gia đã đỡ rất nhiều, thế nhưng làm sao cũng không thể đứng dậy được, vừa bị kéo dậy nên đầu hắn vẫn còn choáng váng, ta thừa dịp hắn vẫn còn bị choáng váng, dùng cả tay chân, kéo hắn lên xe đẩy tay.
Khi Nhị gia tỉnh táo lại, thì hắn đã nằm trên xe đẩy tay.
Hắn vừa muốn phát hỏa, đảo mắt liền thấy thứ đồ ở bên cạnh mình. Đó là mũ hoa ta chuẩn bị cầm đi bán. Nhị gia hỏi: “Đây là cái gì?”
Ta thành thật trả lời hắn.
Nhị gia không nói chuyện.
Ta cảm thấy là hắn ngại bán thứ này quá mất mặt, thế nhưng ta cũng không có cách nào tốt hơn. Nhìn thấy hắn không phát hỏa, ta liền đẩy hắn ra cửa.
Mặc kệ nói như thế nào, nằm lì ở trong phòng lâu như vậy, ra ngoài phơi nắng một chút cũng tốt.
Trong thời gian ta bán mấy thứ kia, Nhị gia ngồi trên xe đẩy nghỉ ngơi.
Vốn dĩ, tất cả đều rất thuận lợi.
Thế nhưng bỗng nhiên có một nhóm người đến đây, muốn thu tiền. Ta thật sự rất khó hiểu, muốn kiếm chuyện không thể chọn ngày khác sao, cần gì phải chọn lúc có Nhị gia ở đây.
Sau này ta mới biết, người này có quen biết với Nhị gia. Trước đây khi Nhị gia vẫn còn đắc ý ở thành Hàng Châu, có không ít người nhìn hắn không vừa mắt, lần này hắn sa sút, liền bị người bắt nạt.
Nhóm người bọn họ quay quanh xe đẩy tay, trong miệng thì hỏi han ân cần, chẳng qua ta nhìn kiểu gì cũng thấy bọn họ đang sung sướиɠ khi thấy người ta gặp nạn. Nhất là người đã thu xâu tiền của ta, nhìn rất tuấn tú, ăn mặc cũng rất đẹp, không biết chuyện gì xảy ra mà ánh mắt kia trông thật ác độc.
Nhị gia không nói gì, cũng không có hành động gì, cứ ngồi ở đó. Mặc dù hắn không tỏ thái độ, nhưng ta có thể nhìn ra, hắn đã khó chịu gần chết rồi.
Người dưới của Nhị gia được ta đắp cho một tấm thảm, sợ bị gió thổi cảm lạnh, cái kẻ thu xâu tiền kia vươn tay xốc nó lên, bọn chúng nhìn thấy người dưới ngắn cũn của Nhị gia, đều sửng sốt, sau đó cười ha hả.
Trong nháy mắt ta liền bùng nổ. Bất chấp tất cả, nhặt lên một cây gậy rồi quát to một tiếng, nhằm ngay kẻ thu tiền kia đập xuống. Người đó không đề phòng, khiến ta đập trúng.
Có lẽ bọn chúng không ngờ một hạ nhân lại dám làm ra loại chuyện này, ngay cả Nhị gia cũng nhìn qua đây.
Kẻ bị đánh kia sững sờ, sau đó lấy lại tinh thần, vung tay lên, chó săn xung quanh gã liền xông lên cho ta một trận đòn hiểm.
Ta ôm đầu cuộn thành một cục, cắn răng chịu đựng.
Đạp mạnh như vậy, có nghĩa lý gì sao.
Sau đó bọn chúng đánh mệt rồi, kết thúc công việc rồi đi dạo phố. Ta nằm một hồi, sau đó bò dậy khỏi mặt đất, liếc liếc lại thấy Nhị gia mặt không biểu tình, còn có cả đôi mắt đen thùi lùi kia nữa.
Ta thầm nghĩ xong rồi, lại khiến hắn mất mặt.
Trải qua một hồi dày vò, vòng hoa đều bị gãy hết, không thể bán được, đành phải về nhà.
Trên đường về nhà, Nhị gia không nói một câu, ta hơi hối hận vì đã dẫn hắn đi ra ngoài như thế này.
Nằm ở nhà mặc dù buồn bực một chút, nhưng ít nhất cũng không phải rước lấy giận dữ như thế.
Buổi tối lúc ăn cơm, lần đầu tiên Nhị gia bảo ta đỡ hắn ngồi dậy.
Trước kia mỗi lần ăn cơm hắn đều là nửa nằm để ta đút.
Ta dìu hắn dậy, Nhị gia nhìn ta. Ta biết hiện tại mặt ta nhất định rất đặc sắc, liền cúi đầu thấp xuống.
Nhị gia nói: “Ngẩng đầu.”
Ta mở đôi mắt sưng vù nhìn hắn.
Nhị gia nhìn hồi lâu, toát ra một câu: “Ngươi là ai?”
Ta bối rối.
Lòng ta thầm nói, Nhị gia, không phải ngươi bị cơn giận kia khiến cho ngốc đi không vậy, nhưng vẫn e dè gọi: “Nhị, Nhị gia?”
Nhị gia nhíu mày, hỏi: “Ngươi là nha hoàn đại ca mua sao?”
Ta “…” Ta biết hắn không ngốc, là ta ngốc. Ta hít một hơi sâu, nói với Nhị gia: “Nhị gia, nô tỳ vốn là nha hoàn của Dương phủ.” Nói xong ta nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm một câu, “Vốn là nha hoàn trong viện Nhị gia.”
Nhị gia không hề nghĩ mà đáp: “Không có khả năng.”
Ta “…” Ta đoán được nửa câu mà hắn nghẹn ở trong bụng vẫn chưa nói ra – Không có khả năng, trong viện ta không thể có nha hoàn có bộ dạng như vậy được.
Thế là ta hít một hơi sâu, đem chuyện làm thế nào mà ta vào viện hắn kể lại một lần.
Nhị gia nghe xong thật lâu không nói gì, nửa ngày sau, mới hỏi: “Vì sao ngươi còn chưa đi?”
Ta ngẩn người, đúng vậy, vì sao ta còn chưa đi. Ta còn chưa nghĩ ra mình phải trả lời thế nào, Nhị gia đã lên tiếng, “Mà thôi, đưa cơm cho ta.”
Ta vô thức đem bát cơm đưa cho hắn.
Nhị gia tựa vào tường, tự mình xúc ăn.
Còn ta chỉ ngây ngốc đứng đó.
Hắn ngồi không vững, lúc người bị nghiên liền tự mình chống tay sửa lại, một bữa cơm này, ta không giúp được gì.
Ăn xong cơm, ta định đi rửa bát, Nhị gia lại bảo ta ở lại.
“Ngồi xuống.”
Ta liền ngồi ngay xuống.
“Ngươi tên gì?”
“Hầu Tử.”
“…”
Nhị gia nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, “Tên là gì?”
Ta nói: “Nô tỳ gọi là Hầu Tử.”
Biểu tình Nhị gia như bị nghẹn thức ăn, sau đó nói: “Hầu Tử, trong nhà còn để dành được bao nhiêu?”
Ta nói: “Hai lượng bạc.”
Nhị gia: “…”
Ta nghĩ có lẽ con số này khiến Nhị gia có chút không chấp nhận được, vừa định trấn an hắn rằng Đại gia đã ra ngoài làm ăn, ai biết bỗng nhiên Nhị gia lại nói: “Đủ rồi.”
Ta: “?”
Nhị gia không nói thêm nữa, hỏi ta bán những cái vòng ấy một ngày có thể kiếm được bao nhiêu.
Ta nói: “Năm đồng.”
Hàng chân mày anh khí của Nhị gia trong nháy mắt nhíu lại, “Bán được bao nhiêu?”
Ta lặp lại lần nữa. Hắn bảo: “Ngày mai ngươi tiếp tục làm mấy thứ đó, nhưng đừng vội đi bán.”
Ta không biết Nhị gia muốn làm gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu với hắn.
Nói xong mấy việc này, Nhị gia lại sai ta, đem nệm rơm ở bên ngoài vào.
Ta đem nệm rơm vào phòng, Nhị gia bảo ta trải trên mặt đất. Ta răm rắp làm theo, làm xong Nhị gia lại sai ta đi ra ngoài. Ta xuống bếp rửa bát, trong lòng cảm thấy đêm nay Nhị gia có chút kỳ quái.
Rửa chén xong, khi đi ra viện, ta lại nghe thấy trong phòng Nhị gia có tiếng động. Nhưng mà hắn không có gọi, cho nên ta cũng không thể đi vào. Ta ngồi ở phòng bên cạnh, nghe thấy bên trong thỉnh thoảng lại có tiếng thình thịch.
Ta nhịn rồi nhịn, nhưng thật sự nhịn không được, liền vén mảnh giấy rách trên cửa sổ nhìn vào.
Cảnh tượng nhìn thấy khiến ta hết hồn.
Không biết Nhị gia làm cái gì mà ngã từ trên giường xuống, nằm trên mặt đất, hình như là muốn xoay người.
Ta không kịp nghĩ gì, liền vội vã vọt vào phòng, lúc ta vào hình như đã khiến Nhị gia hoảng sợ, nằm trên mặt đất trừng ta.
“Ai cho ngươi vào?!”
Ta nói: “Nô tỳ vào hầu hạ Nhị gia.”
“Ra –!”
Ta còn đang do dự, Nhị gia đã quay mặt đi không thèm nhìn ta, “Ta bảo ngươi ra!”
Vẫn là cái tính tình táo bạo này, ta xoay người bước ra cửa, vẫn nghe thấy tiếng động hỗn độn ở trong phòng.
Mãi cho đến đêm khuya, rốt cuộc trong phòng mới truyền ra tiếng nói.
“Hầu Tử, vào đi.”
Ta đẩy cửa ra.
Nhị gia toàn thân ướt đẫm, nằm trên nệm rơm. Giống như toàn bộ sức lực đã bị tiêu hết, hắn hữu khí vô lực nói với ta: “Đỡ ta lên đi.”
Ta đỡ Nhị gia lên giường, Nhị gia vẫn còn thở hồng hộc.
Trong lòng ta cũng loáng thoáng hiểu được Nhị gia đang làm cái gì, do dự một lát, vẫn là nhỏ giọng nói với hắn: “Nhị gia, nếu ngài muốn rèn đúc thân thể, vẫn nên để nô tỳ giúp ngài đi. Thứ nhất nếu nhiều người giúp đỡ thì việc rèn luyện sẽ nhanh hơn, thứ hai cũng tránh được việc va chạm, lại làm mình bị thương.”
Ta thật sự là ăn gan báo mới dám mở miệng nói ra điều này, nói xong ta liền trừng mắt chờ chết.
Ai biết Nhị gia lại nhắm mắt lại, chờ thở dốc xong, mới thấp giọng đáp một câu: “Ừ.”
Ta từ phòng Nhị gia đi ra, thầm nghĩ đêm nay xác thực Nhị gia có chút quái lạ.