Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng

Chương 7: Tìm Cách

“Mẹ ơi, con buồn ngủ, con bỗng nhiên không thấy đói nữa, mấy cái này chia cho những người khác ăn đi. Con về phòng ngủ một lát.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy nếu cô cứ nhẹ nhàng ăn hết mấy thứ này, vậy thì đúng thật là mặt quá dày.

Trông thấy cô đứng dậy đi, Cao Tú Lan cho là cô không thích ăn mấy cái này nên mới nói: “Được, đợi con dậy mẹ sẽ nấu đậu nành cho con ăn.”

“Bà ơi, cháu cũng muốn ăn đậu nành.” Con gái nhỏ của Tô Ái Quốc là Tô Mãn Nguyệt nói. Cô bé mới năm tuổi, mặc dù trong lòng sợ bà nội nhưng vẫn không nhịn được thèm.

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, còn nhỏ thì ăn gì chứ. Tao còn chưa có một miếng ăn đây! Thứ không có lương tâm, cô của mày đã đói đến mức chóng mặt, mấy người còn nhòm ngó đồ ăn của con bé, đây là rắp tâm để nó chết đói đúng không hả.”Cao Tú Lan lên tiếng mắng mỏ.



Tô Thanh Hòa vừa mới vào nhà trong đã nghe tiếng quát mắng chửi của Cao Tú Lan, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

Cô lại một lần nữa có loại xúc động, nếu đó không phải là mẹ cô...

Tiếc rằng đây chính là mẹ của cô. Mặc dù Tô Thanh Hòa có phần không đồng tình với hành động của Cao Tú Lan, nhưng dù gì trong lòng cô vẫn còn chút cảm động đối với người mẹ này. Bà ấy không phải một người mẹ chồng tốt, cũng không phải một bà nội tốt nhưng đối với nguyên chủ mà nói, thật sự là tốt đến mức không thể bàn cãi. Nhưng nguyên chủ đã rời bỏ bà ấy, bây giờ mình chiếm lấy cơ thể này, người sau này có được tình thương vô bờ bến của người mẹ Cao Tú Lan này, chính là cô.

Đối với người có cha mẹ ly hôn, bị gia đình hai bên chê ghét vứt bỏ như Tô Thanh Hòa mà nói, điều này vẫn là rất hiếm hoi. Không sai, cô thiếu tình yêu thương. Kiếp trước cô cứ ru rú như vậy cũng có một phần là do cô không muốn ra ngoài nhìn thấy gia đình người khác hạnh phúc, mà mình cô đơn lẻ bóng. Cô tình nguyện sống trong thế giới của mình. Ngày ngày kiếm chút thù lao dựa vào điểm tác phẩm mình viết, duy trì cuộc sống tầm thường mười năm như một ngày.

Cô cũng muốn được hưởng thụ một chút cảm giác ấm áp của gia đình mà mình bị thiếu thốn. Hơn nữa trong cuộc sống khó khăn vất vả ở thập niên sáu mươi, gia đình này vẫn rất quan trọng đối với cô.

Đương nhiên, loại ấm áp dị thường như thế này là không được. Vậy nên Tô Thanh Hòa cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Cao Tú Lan.

Nhưng bây giờ cô phải tâm sự với hệ thống, vấn đề cấp thiết bây giờ vẫn là chuyện no ấm. Không thể để ngày nào cũng ăn trứng chim sẻ được.

Tô Thanh Hòa nằm trên giường tìm hệ thống nói chuyện phiếm: “Hệ thống, nếu tôi làm việc thì có được thưởng hay không?”

“Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ có thể lấy được phần thưởng tương ứng ngay lập tức.” Hệ thống đưa ra câu trả lời rất nhanh.

Tô Thanh Hòa nhìn qua nhiệm vụ phụ của mình. Nấu cơm và may quần áo đều được.

Cô hỏi tiếp: “Hai mục ở và đi này không có nhiệm vụ sao?”

“Sau khi kí chủ hoàn thành hai nhiệm vụ phụ trước, đằng sau sẽ lần lượt đưa ra nhiệm vụ phụ mới.”

“Cái ở đó không phải là để tôi đi lợp mái nhà đấy chứ. Nhiệm vụ này với tôi mà nói, là không thể nào làm được!”

“Sau khi kí chủ hoàn thành hai nhiệm vụ phụ trước, đằng sau sẽ lần lượt đưa ra nhiệm vụ phụ mới.”

Hệ thống lặp lại câu nói vừa rồi.

“...” Tô Thanh Hòa từ bỏ việc hỏi về vấn đề kia, cái hệ thống này của cô không hề đáng yêu chút nào. “Vậy nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ nấu cơm, có phải là sẽ lấy được đồ ăn ở thời đại tinh tế của mấy người không. Là cái loại nước thần kì gì đó, loại mà uống một ngụm là cả đời không lo đói đấy.”

“Kí chủ, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã là đáng xấu hổ!”

Tô Thanh Hòa phát hiện ra, người sáng tạo ra hệ thống này nhất định là một người rất thông minh, cho nên cô không thể tìm ra được kẽ hở nào!

Nếu đã không tìm thấy kẽ hở, vậy thì Tô Thanh Hòa sẽ chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, xem xem rốt cuộc là hệ thống này làm nên trò trống gì. May quần áo là không thể, với cô bây giờ, đến cả cách cầm kéo chính xác cũng không biết. Vẫn nên đi nấu cơm, tốt nhất là nấu mấy đồ đơn giản, nấu một chút là được.

Tô Thanh Hòa vừa ngồi xuống, đang định đi ra tìm mẹ cô - Cao Tú Lan thì đã nghe tiếng quát tháo của Cao Tú Lan trước cửa: “Sao không làm việc đi, chỉ toàn ăn không ngồi rồi, ở nhà chờ ăn.”

“Mẹ, Thục Hồng không được khỏe.” Anh cả Tô Ái Quốc đỡ lời.