Lúc Mặc Thanh xuống đến dưới trấn thì trời đã chập tối, y đành tìm bừa một khách điếm ở tạm trước. May là trước đây y cũng thỉnh thoảng xuống núi chơi cùng các sư huynh nên không đến mức mù mịt lắm.
Nơi này được gọi là Thiên Châu, trời sinh lục đạo luân hồi, có người sống ắt hẳn cũng có người chết. Tuy hiện tại ma quỷ ít hoành hành hơn xưa nhưng thực sự vẫn còn rất nhiều. Chính vì vậy những môn phái trừ tà mới mọc lên như nấm nhưng lớn thực sự phải kể đến chính là Thường Bạch, Nghê Tịnh và sau đó là Sương Phong phái của y.
Người dân trấn này quanh năm được bảo vệ bởi Sương Phong phái nên cũng không có nhiều yêu ma tác quái lắm. Mặc Thanh chọn một bàn trong góc mệt mỏi ngồi xuống gọi vài món ăn lót dạ. Trong lúc đợi đồ ăn lên, y loáng thoáng nghe người bàn bên kể chuyện.
Phía bên kia có một nhóm người tụm năm tụm bảy to nhỏ. Ra là nhắc đến ma quỷ nên Mặc Thanh cố tình tập trung lắng nghe.
“Ta nghe tẩu tẩu nói thôn bên cạnh dạo gần đây thường xuyên xảy ra chuyện lạ, người chết vừa mới chôn xuống đất nửa đêm lại bật nắp quan tài, mò dậy rồi đi lung tung khắp nơi. Sáng ra thì phát hiện đã thấy đi được một quãng rất xa rồi, hại người thân phải mang trở về khâm liệm lần nữa.”
“Đáng sợ vậy sao. Đã cho người lên mời phái Sương Phong giúp đỡ chưa?” Một người khác hưởng ứng theo.
“Ầy…” Người kia thở dài. “Mấy vị cao nhân này xảy ra án mạng mới đến thôi, đây chỉ là người chết đi lại, không gây hại đến ai, sao họ thèm ngó ngàng cơ chứ. Đành phải mời mấy đạo sĩ giang hồ đến…”
“Có hiệu quả không?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Giờ cứ mỗi lần có người chết ai cũng lo lắng không yên phải phái người đến trông coi. Nhưng mà trông thì trông, đến sáng ra vẫn thấy mộ bị đào lên, quan tài bật nắp. Mà xác chết… lại không cánh mà bay!”
“Đáng sợ quá!” Có người hoảng sợ lấy tay che miệng thốt lên.
Mặc Thanh khựng lại hứng thú với chuyện này. Hiện tượng xác chết bật dậy y từng xem qua trong sách, nó được gọi quỷ nhập tràng. Gọi là quỷ nhưng thật ra rất vô hại, thường không đả thương người, cùng lắm là đi lại đuổi theo người sống. Có rất nhiều nguyên nhân khiến xác chết bật dậy, giải thích theo nhân gian thì người chết trước lúc khâm liệm không cẩn thận để mèo đen nhảy qua. Giải thích theo người tu đạo thì là do người chết vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, vì vấn vương nhân thế nên mới thành quỷ không thể yên nghỉ.
Nhưng trường hợp này rất hiếm, còn là sau khi đã khâm liệm xong, thật là kỳ lạ. Làm gì có chuyện trong một thời gian ngắn lại nhiều xác chết bật dậy như thế?
Mặc Thanh suy nghĩ một hồi, sư huynh nói tiêu diệt gì cũng được miễn là yêu ma quỷ quái, chỉ cần chấp niệm của nó tan ngọc Lưu Ly cũng sáng lên một phần. Quỷ nhập tràng không nguy hiểm, chi bằng đi thử đi?
Mặc Thanh gật gật đầu quyết định, y cầm theo bình rượu nhảy sang bàn bên cạnh nở nụ cười tươi bắt chuyện.
“Mấy vị đại ca… mạn phép hỏi nơi mà các huynh đang nói là ở đâu vậy?”
.
.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm Mặc Thanh mới sáng ra đã khởi hành đến thôn bên cạnh, y vừa đi vừa hỏi đường đến Nam Cảnh, nó cách không xa đây lắm nhưng đường đi hơi khó nên đi cũng tốn mất nửa buổi. Mặc Thanh trên vai xách túi đồ lớn, lưng đeo kiếm gỗ, y vừa đi vừa lau mồ hôi không ngừng chảy xuống, đến tận quá trưa mới tới nơi.
Cách nhanh nhất để biết được chính xác tình hình chính là đến nhà trưởng thôn. Mọi chuyện trong thôn đều có người quản lý, nhất là trong tình huống lạ lùng thế này. Thực ra y cũng không biết, nhưng mọi lần các sư huynh đều làm như vậy.
Trưởng thôn nhìn thiếu niên trẻ từ đầu xuống chân một lượt, Mặc Thanh làn da mềm mịn trắng nõn như bột, gương mặt trông còn non nớt, trên người vận bộ y phục màu xanh ngọc, nhìn đi nhìn lại thì giống một tiểu thiếu gia hơn là một đạo sĩ.
Với bộ dạng này thì có thể trừ được ai? Trưởng thôn nghi ngờ hỏi: “Vị công tử này, ngươi còn trẻ như vậy mà đã biết diệt ma sao?”
Mặc Thanh chỉ chỉ trâm ngọc cài trên tóc, là một chiếc cây trâm trắng bên trên khắc họa tiết hình sóng nước, người quanh đây đều biết thứ này chỉ đệ tử Sương Phong mới có. Y hất cằm lên tự tin nói:
“Ông đừng nhìn ta trẻ tuổi mà coi thường, ta bảy tuổi đã đi theo sư phụ diệt ma, mười tuổi đã tự tay thu phục biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái. Ông không tin ta cũng phải tin danh tiếng của Sương Phong phái chứ!”
Mặc Thanh nói dối không chớp mắt, nhưng chẳng lẽ lại khai sự thật là y sợ ma lắm, vừa nhìn thấy ma đã chạy rồi, vì bao năm chẳng làm được trò trống gì nên mới bị sư phụ đuổi xuống núi?
Nói như thế thì đừng nói là hai năm, cho y thêm chục năm nữa cũng không thể trở về, cùng lắm nếu thành công y lấy giá tiền ít hơn một chút là được chứ gì. Nội tâm đang dằn vặt dữ dội nhưng trên môi Mặc Thanh vẫn nở nụ cười.
“Không phải ta không tin ngài đâu đạo trưởng. Chỉ là...” Trưởng thôn vẫn còn hơi do dự, ngập ngừng nói tiếp, “Dạo gần đây có nhiều kẻ giả danh đến quá, ta tốn hết bao nhiêu tiền mà vẫn không chấm dứt…”
Trưởng thôn suy tính một lúc rồi đề xuất:
“Hay là như vậy đi, sau khi xong việc và xác nhận không còn gì bất thường nữa chúng ta mới trả ngân lượng được không?”
Đệ tử Sương Phong không thể đắc tội, trưởng thôn sợ làm phật lòng Mặc Thanh nên vội nói thêm vào:
“Đạo trưởng yên tâm, trong thời gian đó chi phí ăn ở của người ta sẽ lo liệu hết, ngài cứ nghỉ ngơi thoải mái.”
Mặc Thanh không vì chuyện này mà cảm thấy khó chịu, trái lại y còn vui vẻ gật đầu đồng ý. May quá chỉ là trả tiền muộn, y còn tưởng mình sẽ bị đuổi đi ngay cơ.
***
Hôm nay vừa đúng lúc trong thôn lại có một người chết, Mặc Thanh đã nhận lời với người ta cũng không thể lười biếng. Lúc khâm liệm y lập tức theo đoàn người đi vào trong nghĩa địa. Vì đã có Mặc Thanh ở đây nên khi xong chuyện ai cũng yên tâm trở về.
Lúc còn đông người thì không sao, khi chỉ còn lại một mình Mặc Thanh mới để ý quan sát xung quanh một lượt. Nghĩa địa này nằm ở tít trên núi cao, xung quanh ngoài cây cối với bia mộ ra không có lấy một ngôi nhà, hoang vắng đến không thể hoang vắng hơn. Dạo này vì xác chuyện xác chết đào mồ sống dậy mà khắp nơi đều là huyệt bị đào một nửa, có cả những quan tài còn để nguyên trên mặt đất nắp đóng hờ, khiến người đối diện nhìn vào không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi. Nhất là khi đêm đang dần xuống…
Mặc Thanh trong tay cầm chặt kiếm gỗ cùng một lá bùa không ngừng nâng cao cảnh giác ngó xung quanh.
Trời chẳng mấy chốc đã tối mịt, càng đợi, càng đợi lại không có một chút động tĩnh gì. Trăng đã lên cao, thời gian cũng qua nửa đêm, ngoài việc xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng ra thì không có điều gì bất thường. Mặc Thanh ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng không thể cản nổi cơn buồn ngủ, kiếm trong tay từ từ lăn xuống dưới đất rồi ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Cộc… cộc... cộc.
Trong đêm tối tĩnh lặng đột nhiên vang vọng lên tiếng gõ cửa liên hồi làm Mặc Thanh mơ màng tỉnh giấc. Y nheo mắt khó chịu ngẩng đầu lên lầm bầm.
“Muộn vậy rồi ai còn gõ cửa chứ…" Đột nhiên nhớ ra gì đó, Mặc Thanh hai mắt mở lớn tỉnh cả ngủ, vội vàng đứng bật dậy.
Gõ... gõ cửa sao?! Y đang ở nghĩa địa cơ mà lôi đâu ra cửa?
Cộc... cộc... cộc.
Tiếng gõ lần nữa vang lên hơn nữa còn rất rõ. Nó không theo một quy tắc nào mà dồn dập liên hồi, như thể người đang hoảng loạn đập vào. Quả thật chính là tiếng tay đập lên mặt gỗ… nhưng ở nơi hoang vắng như nghĩa địa thế này lôi đâu ra gỗ ngoại trừ quan tài?
“Không lẽ… quỷ nhập tràng xuất hiện rồi?!”
Tuy tự dặn lòng quỷ nhập tràng không phải thứ gì đó đáng sợ, nhưng nghĩ đến đây bàn tay cầm kiếm của Mặc Thanh vẫn run lên bần bật.
“Không sao, không sao... trong sách có nói chỉ cần dán bùa lên trán của thi thể và đợi đến trời sáng thì nó khắc sẽ trở về như cũ. Mình chỉ cần đợi nó nhảy ra rồi dán bùa lên trán nó là xong… không có gì phải sợ hết.”
Mặc Thanh tự an ủi sao đó lại mếu máo: “Hức không sợ thế quái nào cơ chứ… Doãn Tình sao lúc ta cần huynh ở đây lảm nhảm thì huynh lại không có mặt. Giờ ta biết phải làm sao đây...”
Mặc Thanh vừa tiến lại gần nơi phát ra tiếng động, vừa cầu nguyện tổ tiên trên cao. Quả thực tiếng động phát ra từ trong quan tài bị bỏ lại cách đó không xa. Từng tiếng "cộc cộc" vẫn vang lên dồn dập càng khiến người ta sợ hãi. Y phát hiện tiếng động này không phải là do tay gõ, mà là nắp quan tài đang rung lên chạm vào nhau.
Xác chết ở trong đang vùng vẫy muốn bật nắp thoát ra ngoài!