Mộ Nam Chi

Chương 11: Quyết định(Alia dịch)

Trong hai ngày qua, Bạch Tố đã ba lần nhắc đến Tào Tuyên.

Trước đây, khi còn nhỏ, Khương Hiến thường không để ý đến những chuyện vụn vặt. Nhưng lần này, nàng đã trưởng thành, học cách nhìn thấu những gì ẩn giấu dưới bề mặt của mọi việc.

Nàng thong thả xoay chiếc chung trà sơn màu phấn, nở nụ cười như không, nói:

“Tào Tuyên, dù thế nào cũng là anh em họ hàng với Hoàng thượng. Hắn sẽ không làm phản, có gì đáng lo đâu? Hơn nữa,” nàng cười cợt, “dù hắn có muốn tạo phản cũng không có tư cách. Hắn chỉ là ngoại thích. Hoàng thượng chắc còn lo Liêu Vương hơn đấy!”

Nhắc đến Liêu Vương, Khương Hiến nhớ đến kiếp trước. Liêu Vương từng được tiên đế phái Cấm Vệ Quân bảo hộ rời khỏi kinh thành. Dọc đường, họ phải đối mặt với vô số thổ phỉ, khiến người ta lầm tưởng rằng cả vùng Liêu Đông đầy rẫy phản tặc.

Bạch Tố nghe nàng nói mà phát cáu, đáp lại:

“Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi! Ngươi nghĩ những lời Hoàng thượng nói chiều nay không hề bất thường sao? Sao lại trả lời hắn qua loa như vậy?”

Nghe thế, Khương Hiến chợt nhớ lại kiếp trước.

Nàng vốn không thích Tào Tuyên, cũng không muốn nghe ai nhắc về hắn. Vì vậy, Bạch Tố gần như không bao giờ đề cập đến Tào Tuyên trước mặt nàng. Nhưng có một lần, Bạch Tố đã vào cung cầu tình cho Tào Tuyên.

Khương Hiến lúc ấy rất ngạc nhiên, hỏi:

“Ngươi từ khi nào có giao tình với Tào Tuyên?”

Nàng còn nhớ rõ, mặt Bạch Tố lúc đó đỏ bừng như máu, lời nói thì ngập ngừng:

“Không… không phải ta… là hầu gia… có quen biết với Thừa Ân công…”

Đó là lần đầu tiên trong đời Bạch Tố cầu xin nàng giúp đỡ. Khương Hiến khi ấy nghĩ Bạch Tố chỉ là da mặt mỏng, ngượng ngùng.

Nhưng bây giờ suy ngẫm lại, với tính cách của Tấn An hầu – kẻ nịnh hót, lạnh lùng, và tính toán – làm sao hắn lại sẵn lòng giúp một người sắp thất thế như Tào Tuyên?

Khương Hiến nhìn chằm chằm vào Bạch Tố.

Hàng lông mi dài của nàng hơi cụp xuống, tạo một bóng mờ dịu dàng trên đôi mắt, khiến nàng càng thêm tú lệ và e ấp.

Thì ra Bạch Tố yêu Tào Tuyên!

So với Tào Tuyên, Tấn An hầu chẳng có điểm nào đáng giá ngoài xuất thân cao quý. Trong lòng Bạch Tố hẳn rất đau khổ.

Khương Hiến lặng lẽ miết ngón tay lên hình dáng chiếc bình màu đỏ rực trên chung trà, trái tim như bị thắt lại.

“Chưởng Châu…” Nàng chậm rãi, từng chữ một mà nói, “Tào Tuyên là ngoại thích, tước vị của hắn sẽ kết thúc trong ba đời. Dẫu thế, như ngươi nói, Hoàng thượng vì Thái hậu mà chắc chắn sẽ giận lây sang hắn. Về sau, cuộc đời hắn khó mà suôn sẻ. Người nào có nền tảng trong kinh thành sẽ không đời nào gả trưởng nữ của mình cho hắn. Không chỉ không được lợi, mà còn vô cớ đắc tội Hoàng thượng.”

Bạch Tố tái nhợt cả mặt, nhìn Khương Hiến chằm chằm, ánh mắt đầy sợ hãi và hoảng loạn.

“Ta… ta không có…” nàng lắp bắp, muốn phủ nhận nhưng không thể nói rõ ràng.

Có hay không, trong lòng mọi người đều hiểu rõ!

Khương Hiến nắm lấy tay Bạch Tố, ánh mắt chân thành và dịu dàng, như muốn khuyên nhủ và xoa dịu nỗi lòng nàng.

Bạch Tố dần buông lỏng, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt long lanh, nghẹn ngào gọi: “Bảo Ninh…”

Tiếng gọi ấy khiến lòng Khương Hiến quặn thắt.

Nàng không muốn Bạch Tố phải gả cho Tấn An hầu, nhưng nàng cũng không thể nào để Bạch Tố gả cho Tào Tuyên.

Tào Tuyên, tình cảnh của hắn quá gian nan. Khương Hiến vốn định đợi mọi chuyện liên quan đến Tào Thái hậu ổn định, rồi nhờ bá phụ cầu xin Hoàng thượng, để Tào Tuyên bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Với bản lĩnh của hắn, chỉ cần còn sống, hắn sẽ tự tìm được con đường sống.

Nhưng chuyện để Tào Tuyên và Bạch Tố thành thân là điều không thể.

Hoàng thượng sẽ không bao giờ để Tào Tuyên cưới được một người xuất thân cao quý như Bạch Tố. Bắc Định hầu phủ cũng không dám gả con gái mình cho một kẻ thất thế như hắn.

Kể cả nếu nghĩ cách để hai người đến với nhau, thì cuộc sống sau này của họ sẽ ra sao?

Kiếp trước, Triệu Dật chỉ sống được ba năm, nhưng ngay cả trong khoảng thời gian đó, Tào Tuyên đã bị dồn ép đến mức không thở nổi. Kiếp này, nếu không có nàng làm hoàng hậu, Triệu Dật có thể sống thêm vài năm. Đến lúc đó, liệu Tào Tuyên còn có đường sống?

Đêm đó, Khương Hiến giữ Bạch Tố ở lại Đông Tam Sở.

Họ nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường, như những ngày còn bé.

Khi tiếng thở của Khương Hiến dần đều đặn, Bạch Tố thì thầm gọi:

“Bảo Ninh…”

Khương Hiến nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy.

Nhưng Bạch Tố bắt đầu xoay người.

Như một chiếc bánh nướng trên chảo, nàng hết lật qua lại lật lại.

Nước mắt Khương Hiến không thể kìm được, lặng lẽ chảy ra.

Yêu ghét hợp tan, oán hận chia lìa.

Nàng đã trọng sinh, nhưng chẳng lẽ chỉ để chứng kiến thêm một lần nữa những người thân thiết bên cạnh mình chịu đựng đau khổ và dày vò? Nếu vậy, ý nghĩa của việc trọng sinh là gì?

Còn Triệu Dật và Triệu Tỉ nữa.

Nàng có thể không so đo những ân oán kiếp trước, rời cung, để mọi chuyện tự diễn ra. Nàng có thể chịu đựng cảnh Phụng Thánh phu nhân khoe mẽ, nhìn Tiêu Thục phi ngồi yên ổn trên bảo tọa Thái hậu, và để Triệu Tỉ đăng cơ làm hoàng đế.

Nhưng, là một Quận chúa hưởng bổng lộc thân vương, nàng sẽ phải vào cung vào ngày mùng một, ngày rằm hay trong những buổi đại triều để thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu, và Hoàng hậu.

Nàng có thể quỳ gối trước những người đã từng tổn thương và phản bội mình sao?

Khương Hiến đột ngột ngồi dậy.

Dựa vào cái gì nàng phải ủy khuất chính mình!

Kiếp trước, nàng chẳng biết gì, cũng chưa từng làm điều gì khiến bản thân phải chịu thiệt thòi. Cớ sao kiếp này, khi đã nhìn thấu mọi chuyện, nàng lại phải sợ hãi mà co mình lại?

Nếu phải nháo, vậy nháo cho lớn!

Đâm thủng trời thì đã sao? Cùng lắm chỉ là một cái chết. Nàng đã từng chết một lần, việc gì phải sợ thêm nữa?

Hít một hơi thật sâu, Khương Hiến cảm thấy từ khi trọng sinh đến nay, những cảm xúc bi thương, uất hận đã hoàn toàn lắng lại.

Bạch Tố bị hành động bất ngờ của Khương Hiến dọa đến mức thiếu chút nữa rớt cả hồn. Nàng lập tức ngồi dậy theo, lo lắng hỏi:

“Ngươi làm sao vậy? Có khát nước không? Để ta gọi Đinh Hương mang đèn lại gần. Ngươi mặc thêm áo, trời vào thu rồi, gió đêm rất lạnh, cẩn thận không khéo nhiễm bệnh.”

Nói rồi, Bạch Tố vén một góc màn trướng, định vươn đầu gọi người.

Khương Hiến xoa mặt, cảm nhận lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt.

Bạch Tố vẫn luôn như vậy, giống như một người chị lớn, luôn ngủ phía ngoài để tiện chăm sóc nàng khi cần.

Giọng nàng khàn khàn, nói:

“Bảo các nàng mang nước ấm đến đây để ta rửa mặt.”

Lúc này, Bạch Tố mới nhận ra gương mặt Khương Hiến đầy nước mắt, vội nắm lấy tay nàng, lo lắng hỏi:

“Ngươi sao vậy? Có chuyện gì không ổn à?”

“Ta không sao.” Khương Hiến nhìn chiếc túi thơm treo trên màn trướng, giọng nặng nề hỏi:

“Ngươi thật sự muốn gả cho Tào Tuyên sao?”

Bạch Tố lập tức hoảng loạn, lắp bắp:

“Không, không có! Ngươi đừng nghĩ lung tung, chọc người khác chê cười. Ta chẳng qua chỉ từng gặp Thừa Ân công vài lần thôi…”

“Nhưng ngươi không nói rằng gia đình không đồng ý, cũng chẳng nhắc đến việc lo giữ gìn danh dự khuê các. Ngươi chỉ nói sợ người khác chê cười.” Khương Hiến bình tĩnh nói tiếp:

“Cái ‘người khác’ mà ngươi nói đến, chính là Tào Tuyên, đúng không? Ngươi sợ hắn không thích ngươi?”

“Không phải, không phải mà!” Bạch Tố hốt hoảng, nhìn thấy Đinh Hương mang đèn lại gần thì càng thêm bối rối, như muốn lao lên bịt miệng Khương Hiến.

Khương Hiến không nói thêm gì, để mặc Đinh Hương và Đằng La giúp nàng rửa mặt, thoa hương cao, rồi uống vài ngụm trà nóng. Sau đó, nàng yên lặng nằm xuống giường lần nữa.

Bạch Tố tiễn hết người hầu ra ngoài, thả màn trướng, khiến căn phòng chìm vào im lặng. Chỉ có tiếng nến cháy “bùm bùm,” thỉnh thoảng vang lên.

Khương Hiến phá vỡ bầu không khí, hỏi:

“Ngươi nghĩ, Thái hậu nương nương liệu còn có ý định trả quyền lực cho Hoàng thượng không?”

Bạch Tố lắc đầu, giọng buồn bã:

“Sao có thể chứ!”

Nàng dừng lại một chút, rồi hạ giọng thì thầm:

“Ta nghe cha nói, mấy ngày trước Thái hậu nương nương thậm chí còn hạ lệnh đánh chết một thượng thư và một ngự sử vì họ dám đề nghị bà trả quyền lực cho Hoàng thượng. Gần đây mọi người đều đang xôn xao bàn tán về chuyện này…”