Mộ Nam Chi

Chương 7

Đây là lần thứ hai Lý Khiêm giao tiếp với Tào Tuyên.

Lần đầu tiên, hắn được Tổng binh Chiết Giang Lý Đạo giới thiệu, theo phụ thân đến phủ Thừa Ân Công để bái kiến Tào Tuyên.

Lần thứ hai, hắn đi cùng Tào Tuyên tiến cung bái kiến Tào Thái hậu.

Dĩ nhiên, hắn không thể nào chỉ nhìn Tào Tuyên nhướng mày mà đoán được trong đầu đối phương đang nghĩ gì. Nhưng với địa vị hiện tại của Lý gia trong triều đình, và vai trò của hắn trong việc nâng đỡ gia tộc, hắn hiểu rất rõ vị trí của mình và những gì cần làm.

Không cần Tào Tuyên phải ám chỉ nhiều, hắn biết rõ: nếu hôm nay hắn đắc tội với Gia Nam Quận chúa – một nàng kim chi ngọc diệp danh tiếng lừng lẫy – thì không chỉ bản thân hắn mà cả Lý gia có thể sẽ bị loại khỏi trung tâm quyền lực của triều đình trong một thời gian dài. Thậm chí, khả năng đó có thể kéo dài đến mười hoặc hai mươi năm.

Nhưng… hắn đã làm gì sai?

Đây là lần đầu tiên hắn gặp vị Gia Nam Quận chúa nổi danh này. Hai người chưa từng có bất kỳ ân oán gì, thậm chí một câu nói cũng chưa từng trao đổi.

Vậy tại sao nàng nhìn hắn như thể vừa thấy ma?

Lý Khiêm nghĩ mãi, cố gắng giữ bình tĩnh để không vô thức đưa tay lên sờ mặt mình.

Hắn liếc Khương Hiến một cái thật nhanh.

Nhưng… nàng đúng là rất đặc biệt.

Dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, như cọng giá đỗ. Làn da trắng đến mức như tuyết, không có chút sắc hồng nào. Chiếc mũi thẳng tắp, đoan trang mà không mất phần thanh tú – một nét đẹp hiếm thấy ở nữ nhân.

Đôi mắt của nàng, to tròn và trong veo, với lòng đen và lòng trắng phân biệt rõ ràng. Ánh mắt ấy như hai viên ngọc đen được đặt trong nước thủy ngân trắng, lấp lánh và xinh đẹp đến mức không thể rời mắt.

Lúc này, đôi mắt ấy đang mở to nhìn hắn chằm chằm, sáng rực như muốn xuyên thấu tâm can. Ánh nhìn ấy khiến Lý Khiêm bất giác nhớ đến chú mèo Ba Tư mà hắn từng nuôi khi còn nhỏ.

Chú mèo ấy, mỗi khi gặp con chó dữ trong nhà, luôn nhảy lên bậu cửa sổ hoặc một vị trí cao hơn, ngồi xổm tại đó, giả vờ thong dong và ưu nhã. Nhưng thực chất, ánh mắt của nó đầy cảnh giác, phòng bị, như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn nhất. Chỉ cần con chó có chút động tĩnh, nó sẽ lập tức nhảy dựng lên, sẵn sàng chạy trốn.

Ánh mắt của Khương Hiến lúc này cũng y hệt như vậy.

Lý Khiêm cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được. Rõ ràng lúc này, hắn nên rũ mắt xuống, giả vờ là một kẻ ôn hòa vô hại, cung kính bước lên hành lễ với Gia Nam Quận chúa. Nhưng thay vào đó, hắn lại nhếch môi cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

Lại như vậy!

Khương Hiến giận đến mức hận không thể đá hắn bay ra khỏi trà phòng ngay lập tức.

Lại như vậy!

Mỗi lần gặp hắn đều như thế!

Người khác đều rũ mắt kính cẩn, nghiêm túc hành lễ trước nàng. Chỉ có hắn là nhìn thẳng vào mắt nàng, nụ cười ngả ngớn, vô lễ. Khi nàng cố gắng giữ thái độ nghiêm túc để nói chuyện, hắn lại trả lời bằng giọng điệu cợt nhả. Nếu nàng lùi lại một bước, cố gắng trấn an hắn, hắn sẽ lập tức đổi giọng, bày ra dáng vẻ chính trực, nghiêm nghị, như thể cả người hắn đầy khí chất hạo nhiên chính trực vậy.

Cứ như vậy, mỗi lần hắn vào kinh triều cống, Khương Hiến đều căng thẳng trước hai tháng. Đến khi thực sự gặp mặt, nàng cảm giác như mất đi nửa cái mạng.

Sau cùng, nàng quyết định miễn cho hắn triều cống. Nhưng hắn không cảm kích, lại nhờ phụ tá viết mười mấy tờ sổ con trình lên nàng, thề thốt lòng trung thành. Hắn nói vô luận thế nào cũng phải vào kinh để thỉnh an nàng. Chưa hết, hắn còn nhỏ giọng đầy đắc ý uy hϊếp nàng: nếu Liêu Vương và Tĩnh Hải Hầu biết hắn không vào kinh, bọn họ sẽ cho rằng hắn có ý phản bội triều đình và Thái hậu, muốn "thanh quân trắc", khiến triều đình không yên ổn.

Lời nói này khiến Khương Hiến tức giận đến mức mấy ngày liền không ăn nổi cơm.

Giờ đây, nhìn Lý Khiêm đang cười tươi như hoa, nàng chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Đôi mắt nàng trừng lớn, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu hắn.

Còn Lý Khiêm?

Hắn hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.

Nụ cười của hắn càng rạng rỡ hơn.

Gia Nam Quận chúa lúc này, chẳng khác nào một con mèo lông xù đang giận dữ.

Thật là quá thú vị!

Khó trách trong cung, các phi tần ai cũng thích nàng.

Nếu hắn cũng có một muội muội như thế này, mỗi ngày trêu chọc nàng, chắc chắn sẽ rất vui.

Khương Hiến tức đến mức phổi như muốn nổ tung.

Hỗn đản này, ngoài cười ra còn biết làm gì khác không?

Hắn cười như thể sợ người khác không biết hắn có một hàm răng trắng đẹp lắm vậy.

Chắc chắn hắn không biết chỉ có những kẻ lớn lên bằng cách ăn ngô thì mới có thể sở hữu hàm răng tốt như thế!