- Người ta là mỹ nhân, ai thấy mỹ nhân mà lòng chẳng ngọt ngào.
Nói tới đây, bỗng có một cậu nhóc chạy tới chụp hình cho hai người kìa.
Chu Tiểu Toàn hấm hứ:
- Đâu chỉ là ngọt ngào, đong đưa thì có, úi giời, cậu nhìn lại vẻ ngấy tận cổ kia kìa. – Cô lấy vai huých Đồ Nhiễm. – Cậu mau tới đó, ra dáng chính thất cho ả ta một bài học đi.
Đồ Nhiễm lầm bầm rủa:
- Cậu thần kinh à.
Chu Tiểu Toàn hận thép không thành ngang[1]:
[1] Ý nói đặt nhiều kỳ vọng vào một người nào đó nhưng không như ý muốn.
- Mình đang đứng về phía cậu, hôm nay cậu mới là nữ chính, dựa vào cái quái gì mà nữ phụ lại dám qua mặt. – Vừa nói cô nàng vừa liếc nhìn Đồ Nhiễm, lập tức hiểu ra. – À mà cũng phải, cái mặt bự phấn này của cậu đã bị người ta cho hít khói từ lâu rồi.
Đồ Nhiễm cười ha hả, không nói gì thêm, nhưng Chu Tiểu Toàn lại bứt rứt không biết có phải mình đã hơi quá lời rồi không, vội lên tiếng an ủi:
- Thực ra cũng chẳng có gì, cô dâu trong đám cưới chỉ là để làm cảnh, tượng trưng mà thôi, giống như hoàng thất nước Anh ấy, không có ý nghĩa thực tế. Cũng tức là cậu đã gả cho người ta rồi, người khác cũng không hy vọng chấm mυ'ŧ được gì nữa, cho nên mấy người tới uống rượu mừng đều ngắm phù dâu như mình đây, hoặc là ngắm mấy cô gái trẻ trung chưa chồng kém hơn phù dâu một chút. Nếu nghĩ như vậy, tâm trạng cậu có thoải mái hơn chút nào không?
Cả tối Đồ Nhiễm không ăn gì, lúc này dạ dày quặn chua, chân tay bủn rủn, miễn cưỡng trả lời:
- Ừ, cảm ơn cậu.
Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của cô, Chu Tiểu Toàn không nhịn được mắng cho một câu:
- Không có phong độ.
Nói xong bèn đi tới trước mặt chú rể:
- Lục Trình Vũ, đến rượu cảm ơn bà mai anh cũng không mời em uống, vậy thì chụp tấm ảnh chắc được chứ hả.
Vừa cười cười nói nói, cô nàng vừa chen vào giữa hai người, tiện thể đẩy cô gái kia ra xa không chút dấu vết.
Trời đã tối đen, trong đại sảnh vẫn ồn ào, náo nhiệt. Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn quanh, vừa rồi mới thấy cô em gái nhà họ Lục đang thẫn thờ, đứng trơ trọi ở một góc gần đó.
Cô em chồng tên đầy đủ là Lục Trình Trình, nhỏ hơn anh trai Lục Trình Vũ sáu tuổi, dung mạo không xuất sắc bằng anh, ăn mặc cũng không giống con cái nhà giàu có, thuộc tuýp người nếu vứt vào đám đông thì sẽ chìm nghỉm. Khi mới quen, Đồ Nhiễm không nhìn ra được bất kỳ ưu điểm hay đặc điểm nào đặc biệt của cô ấy, chỉ có thể khen tên cô ấy thật nho nhã, đầy nữ tính.
Không ngờ Lục Trình Trình nghe vậy lại rất vui vẻ, cô bé cười bẽn lẽn:
- Vì mẹ em họ Trình, nên trong tên em và anh hai đều có chữ Trình. Khi em ra đời, có lẽ bố mẹ cũng lười nghĩ thêm cái tên khác nên đặt cho em cái tên này. Bố mẹ vẫn thích anh hai hơn.
Cô bé nói hơi chậm, lần đầu gặp mặt đã dốc hết ruột gan ra với người đối diện, Đồ Nhiễm chợt cảm thấy cô bé này ngờ nghệch, đáng yêu, nói năng, cử chỉ cũng thấy thân quen, cô nghĩ mãi mới mang máng nhớ ra, nhiều năm về trước cô cũng đã từng như thế, nhất thời càng thêm phần thiện cảm. Cả hai dần trở nên thân thiết, Đồ Nhiễm cũng đại khái nắm được tình hình nhà họ Lục. Sau khi bố mẹ ly hôn, Lục Trình Trình vẫn ở với bố, chẳng bao lâu sau trong nhà có thêm một bà mẹ kế họ Tôn, tên Huệ Quốc, dẫn theo một đứa con gái trạc tuổi Lục Trình Trình, cô em gái không máu mủ ruột rà gì này tên là Tôn Hiểu Bạch.
Lúc này ông Lục đang nắm tay bà vợ Tôn Huệ Quốc bận rộn ôn lại tình xưa với mấy người bạn làm ăn, đâu còn thời gian để ý đến con gái mình, còn cô con riêng Tôn Hiểu Bạch lại không tham gia hôn lễ.
Thấy Lục Trình Trình đứng một mình thật tội nghiệp, Đồ Nhiễm vội đi tới nắm tay cô bé:
- Ngoài cửa nhiều gió, chị em mình ra sofa ngồi một lát đi, trông tình hình bố mẹ em chắc là bây giờ vẫn chưa về đâu.
Trình Trình tính tình ngoan ngoãn, thấy cô nói vậy thì cũng theo vào bên trong. Đồ Nhiễm ngồi nói chuyện gẫu với cô bé một lát, đầu tiên là nói chuyện công việc, sau đó lại nói tới đứa bé nửa năm nữa mới chào đời. Cô bé Lục Trình Trình vốn thẹn thùng, không giỏi ăn nói, nhưng khi nhắc tới đứa cháu tương lai thì lại hoạt ngôn hơn hẳn.
Đồ Nhiễm đã quen giao thiệp với đủ loại người, tính tình tinh tế, giỏi hùa theo ý tứ đối phương, nói năng hoạt bát, sảng khoái, nhưng lại nảy sinh cảm giác thương xót cô bé này, dần dà cả hai đều cảm thấy quý mến nhau.
Trình Trình không nhịn được hỏi cô:
- Chị, sau này anh chị sẽ thường xuyên về nhà chơi chứ?
Đồ Nhiễm mỉm cười nhận lời:
- Ừ, người một nhà đương nhiên phải thường xuyên qua lại rồi.
Nhưng Trình Trình vẫn hơi lo lắng:
- Nhưng hồi trước anh hai rất ít khi về nhà.
Cô bé ngập ngừng, có một số chuyện không biết có nên nói ra hay không.
Đồ Nhiễm tiếp lời:
- Bởi vì quan hệ của Lục Trình Vũ với bố ở mức bình thường.
Lục Trình Trình gật đầu:
- Anh hai nói với chị rồi ạ?
- Anh hai em là cái hồ lô kín như bưng. – Đồ Nhiễm cười. Anh ấy chẳng nói gì cả, nhưng cũng không khó để nhận ra được.
Trước khi cưới, Lục Trình Vũ đưa cô tới gặp ông Lục, trước khi vào cửa anh nói một câu, đại ý là bố anh không quản lý chuyện của anh, lần này về chỉ là để chào hỏi, giới thiệu hai bên với nhau, không mất nhiều thời gian. Quả nhiên anh nói sao làm vậy, vừa vào cửa đã nói rõ mục đích chuyến đi, không đợi ông Lục hoàn hồn lại từ ngỡ ngàng và mừng rỡ anh đã kéo cô đi mất, không chịu nán lại dù chỉ một phút.
Nói ông già không hỏi thăm mấy đến chuyện của con trai, chi bằng nói kẻ làm con là anh vốn dĩ không để ông vào mắt. Đồng thời Đồ Nhiễm cũng phát hiện ra một hiện tượng thú vị, đối với cậu con trai riêng của chồng, bà Tôn Huệ Quốc hết sức khách sáo và chu đáo, so với thái độ với Lục Trình Trình thì một trời một vực.
Trình Trình ái oán nói tiếp:
- Anh hai và bố em như thế, chẳng phải là vì Tôn…
Còn chưa dứt lời, đã thấy Đồ Nhiễm khẽ lắc đầu với mình, cô bé hiểu ý, nuốt vội tên người kia vào trong bụng, hai người hơi đứng thẳng người dậy, bà Tôn Huệ Quốc và ông Lục đã đi tới cạnh họ.
Bà Tôn Huệ Quốc nắm tay Đồ Nhiễm ra vẻ nhiệt tình:
- Tiểu Đồ à, sau này thằng cả ra nước ngoài, con phải năng về nhà chơi nhé. Bố con suốt ngày mong có cháu bế, đến giờ này cậu cả mới chịu kết hôn, cháu thì đã nằm trong bụng, khỏi phải nói ông ấy vui tới mức nào, tối nay uống kha khá rượu rồi đấy… Bây giờ con đã mang thai, phải chú ý bồi bổ, muốn ăn gì thì gọi điện cho dì, dì bảo giúp việc làm rồi mang tới cho con. Cô giúp việc nhà ta không biết chăm sóc ai, cũng không có kinh nghiệm trông trẻ con, chẳng được tích sự gì, chỉ có nấu nướng là ra trò thôi, món Tứ Xuyên, món Chiết Giang, món Quảng Đông, món nào cũng thành thạo hết. Tiền dì tiêu cho cô ta cũng đủ để mời đầu bếp khách sạn năm sao đấy. Dì bảo cô ấy, cô phải thường xuyên học thêm mấy món mới, bày biện kiểu cách vào, nếu không thì thật có lỗi với mấy đồng tiền công mà chúng ta trả cho cô. – Nói xong, bà ta toét miệng, cười một mình.
Mấy người khách đi cùng cũng lên tiếng hùa theo, trong đó một người cất giọng trêu chọc:
- Tổng giám đốc Tôn, cuộc sống người giúp việc nhà bà tốt quá, cái gì cũng không phải làm, chỉ phải nấu cơm, xem ra tôi cũng phải đổi nghề thôi, nhà bà còn cần giúp việc nữa không? Tôi làm món Hồ Nam cũng thành thạo lắm nhé.
Vừa nói dứt lời, một tràng cười đã vang lên, bà Tôn Huệ Quốc lại càng không khép được miệng lại:
-Ây dà, ngài là lãnh đạo cơ mà, cán bộ quốc gia sao có thể đi so với mấy người đó được.
Đồ Nhiễm thầm thở dài, người này xem ra cũng phải năm mươi rồi mặt còn dày hơn mặt mình nữa, nịnh bà họ Tôn kia vui vẻ ra mặt. Lại nghĩ, mỗi câu của bà Tôn Huệ Quốc này đều có ẩn ý, mồm mép lợi hại như vậy, đối nhân xử thế chắc cũng đáo để ra trò, với tính cách của Lục Trình Trình, ở cái nhà này đâu thể nào dễ chịu được.