Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

Chương 12

Đường Ngọc không nói gì, ánh mắt bị văn kiện trên bàn hấp dẫn đi.

Trên bàn thấp giữa bọn họ để mấy phần văn kiện khác nhau, Đường Ngọc nhìn, trên bìa mặt viết bốn chữ "Hợp đồng hôn nhân".

Ngô Hạo Thiên cầm đưa cho cô, giải thích: "Phần này chính là hợp đồng hôn nhân mà hôm qua anh đề cập với em."

Đường Ngọc vừa nhìn vừa nghe Ngô Hạo Thiên giảng giải.

"Anh đã hỏi ý kiến luật sư, hợp đồng hôn nhân về mặt pháp luật phải không được bảo vệ, cho nên giữa chúng ta không có hợp đồng hôn nhân hữu hiệu trong một năm, phần này, chẳng qua là cam kết của anh, chịu tác dụng nhất định của luật pháp, điều khoản đưa cho em ba chục triệu, sẽ đưa cho em trước hôn nhân, nhưng phía trên vẫn viết rõ, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hôn nhân một năm, vì bảo đảm cho cả hai chúng ta, và tránh phiền toái không cần thiết, anh đã chú thích, trong một năm này, chúng ta không có quyền hỏi tới cuộc sống riêng của nhau, emcó thể lựa chọn đi làm ở trong tập đoàn, nhưng em không có quyền nhúng tay vào bất luận quyết sách hạng nhất nào trong tập đoạn, mà sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© giữa vợ chồng chúng ta, đều do đối phương tự nguyện, dĩ nhiên. . ." Ngô Hạo Thiên ngừng lại, Đường Ngọc không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Nếu như Đường Đường muốn xảy ra quan hệ với anh, anh vô cùng vui lòng."

Đường Ngọc không che giấu chút nào liếc anh một cái, trên mặt nóng lên, vội vàng làm bộ như cúi đầu xem văn kiện.

Ngô Hạo Thiên cười yếu ớt, chẳng biết lúc nào, anh bắt đầu thích trêu cợt Đường Ngọc, thích xem bộ dạng không được tự nhiên của cô.

"Trong phần hợp đồng này, còn ghi rõ nghĩa vụ chúng ta phải làm, và quyền lợi được hưởng, một năm này, chúng ta nhất định phải giấu giếm hợp đồng hôn nhân này với mọi người, bao gồm ba mẹ mỗi người, còn có ba chục triệu anh đưa em, cũng không thể nói ra ngoài, nếu có người hỏi tới, em cứ nói với ba mẹ em, đây là mượn bạn bè, anh sẽ giả làm người chồng tốt, hòa đồng với bà con bạn bè của em, đối xử tử tế với ba mẹ của em, cũng hi vọng em có thể tận tận lực làm chuyện một người vợ nên làm; sau khi chúng ta kết hôn sẽ không ở biệt thự nhà họ Ngô, anh sẽ nói việc chuyển ra ngoài ở với ông cụ."

Đường Ngọc thấy Ngô Hạo Thiên không nói tiếp nữa, nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi: "Hết rồi?"

Ngô Hạo Thiên gật đầu, "Tạm thời cứ như vậy nhiều, thật ra thì nhiệm vụ chủ yếu của em chính là lừa gạt ba của anh, lấy được tin tưởng của ông, khiến ông cảm thấy, em thật sự là con dâu của ông."

Ngô Hạo Thiên nhìn bộ dáng đang muốn nói lại thôi của Đường Ngọc, nói: "Dĩ nhiên, em còn có yêu cầu gì, có thể tận lực nói ra." Nói xong, anh cầm một phần văn kiện khác viết "Giấy thỏa thuận li hôn" đưa cho cô, "Phần này chính là giấy thỏa thuận li hôn anh chuẩn bị trước đó, phần thỏa thuận li hôn này, anh yêu cầu em ký trước khi kết hôn, hôn nhân của chúng ta chỉ duy trì một năm, điều này anh đã viết rõ trong hợp đồng, theo thỏa thuận li hôn, một năm sau, anh sẽ cho em một khoản tiền nuôi dưỡng mười triệu khác."

Đường Ngọc xem xong hai phần hợp đồng, xem thế nào cũng cảm thấy Ngô Hạo Thiên đang làm làm ăn lỗ vốn, anh là thương nhân, tại sao phải tùy tiện tìm một người phụ nữ, cũng anh diễn một cuộc hôn nhân không có thực một năm.

Rốt cuộc, cô vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Tại sao phải tìm tôi?"

"Bởi vì em cần tiền. Mà anh cần người diễn trò, cơ hội thích hợp, còn nữa, em phù hợp tất cả yêu cầu của tuồng vui này. Anh tin tưởng em sẽ là một nữ chính hoàn mỹ." Ngô Hạo Thiên không hề nghĩ ngợi liền trả lời ra.

Lại một lần nữa, Đường Ngọc hỏi lại một lần: "Tại sao không thể không là tôi?"

Ý của cô nói là, cô quả thật cần tiền, nhưng diễn kịch, không nhất định phải là cô diễn, tại sao cố tình chọn trúng cô?

"Việc này. . . ." Ngô Hạo Thiên hơi suy tư, cái vấn đề này anh cũng đã hỏi mình, "Có lẽ, điều kiện của em là hàng thật giá thật, khiến anh tương đối an lòng, về sau cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái không đáng."

Đường Ngọc hiểu rõ gật đầu, "Tại sao anh gấp gáp kết hôn như vậy. . . ." Hỏi xong, Đường Ngọc cảm thấy đường đột, vừa rồi anh đã nói, cả hai không có quyền hỏi tới chuyện riêng của đối phương, cô vội vã giải thích: "Tôi cảm thấy nếu kết hôn, trước đó, tôi cần hiểu rõ về anh một chút."

"Đây là ước định của anh và ba, ba yêu cầu anh tiếp quản tập đoàn vào năm hai mươi bảy tuổi thì phải kết hôn, vì để tránh xem mắt tiếp, anh chỉ còn kế này, dù sao đều là kết hôn với người không yêu."

Câu nói sau cùng, khiến trong lòng Đường Ngọc chua xót, con gái đều từng mơ mộng, người cùng mình bước vào thánh đường hôn nhân, nhất định là người đàn ông yêu mình, nhưng. . . . Hôn nhân của cô bị bán.

Đường Ngọc không phải người phụ nữ kiểu cách, nếu lần đầu tiên nhất định phải mất đi, nhất định phải cho một người mình không yêu, cô cũng vô ý so đo chuyện tối ngày hôm qua.

Cô không lời nào để nói, cầm bút trên bàn lên chuẩn bị ký tên, Ngô Hạo Thiên lại đột nhiên ngăn cô.

"Đường Đường, em cần phải suy nghĩ kỹ, ký vào rồi không thể đổi ý, hơn nữa trong hợp đồng này còn có một điều quan trọng. . . ."

"Là cái gì?" Đường Ngọc hỏi.

Ngô Hạo Thiên nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ mở miệng: "Trong thời hạn hợp đồng, có thể xảy ra quan hệ tìиɧ ɖu͙© tự nguyện, nhưng lại không thể yêu anh. . . ."

"A. . . . . ." Đường Ngọc giống như là nghe được chuyện buồn cười gì, đột nhiên cười, trong nụ cười kia tràn đầy ý giễu cợt, cô cúi đầu, cầm văn kiện lên, nhanh chóng ký tên mình lên.

"Xin Ngô tổng yên tâm, tôi tuyệt đối không thể nào yêu anh." Đường Ngọc hoàn toàn không để ý sự lạnh lùng ở đáy mắt Ngô Hạo Thiên, thờ ơ nhún vai, "Vậy chuyện ba chục TruyenHD. . . ."

Ngô Hạo Thiên gần như cắn răng nghiến lợi, "Tôi đã bảo luật sư đưa tiền cho công ty tín dụng."

"Ừ." Nghe được món nợ đã giải quyết, trong lòng Đường Ngọc lại không có vui sướиɠ, ngược lại càng mệt mỏi, cô cũng không cảm ơn Ngô Hạo Thiên, bởi vì đây là thứ cô nên được trong giao dịch.

"Vậy. . . . Lúc nào thì kết hôn?"

"Ngày mốt."

"Nhanh như vậy?"

"Đúng. Bởi vì tất cả công việc kết hôn đều được chuẩn bị, hơn nữa tôi không chuẩn bị tiệc, tối nay tôi sẽ dẫn em về nhà gặp ba."

"Được, vậy buổi chiều tôi đi ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?"

Đường Ngọc đi tới cửa phòng ngủ, quay đầu lại nhìn anh một cái, "Đi gặp người bạn, thuận tiện thông báo ba mẹ, con gái của bọn bọ. . . . kết hôn."

Ngô Hạo Thiên thoáng chút đăm chiêu nhìn bóng dáng đơn bạc của Đường Ngọc biến mất, anh nghe được ra bất mãn trong lòng Đường Ngọc, nhưng cô vẫn ẩn nhẫn tâm tình của mình. Mặc dù Đường Ngọc không có nói bối cảnh sau lưng của cô, nhưng anh đã phái người tra ra tất cả tài liệu cặn kẽ của cô.

Ngô Hạo Thiên từ trong túi giấy phía sau, lấy ra tài liệu điều tra về Đường Ngọc, Đường Ngọc, năm nay hai mươi mốt tuổi, tốt nghiệp đại học H, thành tích ưu tú, ba tháng trước công ty nhà họ Đường, bởi vì Đường Lam Tường quyết định sai lầm mà dẫn đến phá sản, vì vậy mới mượn công ty tín dụng mười triệu, chuẩn bị vượt qua cửa ải khó, tiền vốn cộng thêm tiền lời, tiền nợ tổng cộng là ba chục triệu.

Làm anh kỳ quái là, đơn đặt hàng quan trọng mà nhà họ Đường bỏ lỡ, lại bị Ngô thị giành đơn, mặc dù việc này không phải qua tay Ngô Hạo Thiên, nhưng anh vẫn cảm thấy kỳ quái, Ngô thị là đầu rồng lâu năm trong ngành điện tử, sao lại giành hợp đồng của một xưởng nhỏ?

Càng làm anh giật mình chính là, sau khi nhà họ Đường xảy ra chuyện, lại giao toàn bộ món nợ khổng lồ này cho Đường Ngọc vừa ra đại học. Trên mặt Ngô Hạo Thiên lộ ra ý lạnh, cha mẹ như vậy thật làm cho lòng người lạnh ngắt, nhưng Đường Đường không thấy vậy, ngược lại nghĩ hết tất cả biện pháp, thậm chí nghĩ đến đi bán thân trả nợ.

Có thể nghĩ, mấy ngày nay Đường Ngọc chịu bao nhiêu khổ sở.