Chương 70: Sai lầm.
Đến Vương Gia, khi Vương Hoạn Hạt vừa đến nhà, liền đến ôm nương của mình hôn rất nhiều, Thúy Vân nhớ tiểu tử nhà mình nên cũng đáp lại không ít, chỉ có Hoạn Thư đứng đó như không khí chẳng ai quan tâm.-Tiểu tử kia, còn không mau ra ngoài chơi để người lớn nói chuyện.
Hoạn Thư đi đến, vòng tay bắt chéo trước ngực ánh mắt có phần hung dữ. Vương Hoạn Hạt vẫn trề môi nhìn nàng, không đáp mà ôm chặt nương nhà mình, không để mẫu thân khi dễ nương.
-Hạt Hạt a~ Ngoan, hoa anh đào bên ngoài nở đẹp lắm, ngươi cùng gia nhân ra đó hái cho nương một bông đi.
Nương mình thích hoa đào, Vương Hoạn Hạt biết, nhỏ liền nghe lời kéo gia nô chạy theo nàng, công nhận chân ngắn mà hung hăng dễ sợ, thoáng cái nhỏ đã chạy đến cây anh đào thấp bé, chân ngắn nhún nhún không lên nên kéo áo cậu gia nô. Cậu liền cúi xuống nở nụ cười.
-Tiểu thư, người muốn ta bế người lên phải... ah... ah... Tiểu thư!!!
Tiếng rống lên của cậu gia nô làm mọi gia nhân hé mắt ra xem thử. Quả thật cậu gia nô kia là người mới nên chẳng biết độ quậy chúa của tiểu thư này. Hiện tại cậu bị Vương Hoạn Hạt nắm tóc leo lên đầu, chân tay đạp mặt cậu. Không thể để tiểu thư ngã nên dù có tàn phai nhan sắc thì cũng phải bảo vệ tiểu thư. Tay hái được chừng ba bông thì...
-Tiểu thư à... có thư gửi đến, bảo là Tú Bà của Ngưng Bích lầu cùng tiểu thư Tú Linh đến đây.
Nghe đến Tú Linh, chân ngắn nhỏ nhắn dẫm đạp muốn nát luôn mặt con người ta đòi xuống, mặc kệ bông hoa, hoa để sau hái, điều quan trọng bây giờ là mau chóng gặp Tú Tú a di với Linh nhi của nàng.
-Ngươi, ngươi, cả ngươi... mau đến đón nàng, trong vòng một canh giờ mang nàng đến đây, không ta sẽ đem tổ kiến bỏ vào quần các ngươi.
Vương Hoạn Hạt luôn bá đạo như thế. Những kẻ ĐƯỢC chỉ tên liền ba chân bốn cẳng chạy đi. Vương Hoạn Hạt kéo đầu tiểu nô leo lên hái hoa tiếp. Thân làm hầu, ai dám cải lời.
------ một canh giờ sau----
Tú Linh vừa đặt chân xuống ngựa, Vương Hoạn Hạt đã đứng chờ, tay liền kéo tay nàng đi ăn kẹo hồ lô, Tú Linh và Vương Hoạn Hạt đi ngang qua chính thất liền nghe tiếng mẫu thân và nương mình đang cãi nhau, Vương Hoạn Hạt kéo tay Tú Linh sang phòng khác. Hai tỷ muội thân thiết khiến người ta phải ganh tị. Tú Linh bảy tuổi, ngốc nghếch ngây thơ mít ướt. Vương Hoạn Hạt năm tuổi ranh ma bá đạo.
Mọi rắc rối đều do tiểu quỷ Vương Hoạn Hạt bày ra và cả hai đều bị la rầy. Tú Linh khóc hết nước mắt, khóc luôn phần của Vương Hoạn Hạt. Nhỏ chẳng thèm nhận lỗi. Sau đó lại kéo Tú Linh đi ăn kẹo hồ lô dỗ nàng nín. Thật sự Vương Hoạn Hạt rất thương yêu Linh Tỷ Tỷ của nhỏ, chỉ muốn nàng ấy tìm được những điều thú vị mà nhỏ trải qua. Biết sao được. Tú Bà nuôi nấng bảo bối nhà nàng như trứng, bảo bọc cô nhóc suy nhược đó như hoa. Thời gian để Tú Linh ra ngoài liền có rất nhiều người đi theo bảo vệ nàng ấy, không được về sau hoàng hôn. Còn Vương Hoạn Hạt là con chim tung bay trên bầu trời rộng lớn. Thích phiêu lưu, khám phá điều mới và nhỏ muốn tỷ tỷ của mình cũng phải được như vậy.
Cả hai đang ở phòng Thúy Vân trộm kẹo hồ lô ăn, đang ăn ngon lành liền nghe tiếng cãi nhau ngày càng lớn. Vương Hoạn Hạt quá hiểu hai mẫu thân nhà mình rồi liền kéo Tú Linh xuống gầm giường trốn.
-Nàng... Nghe ta nói, không được bỏ đi.
Hoạn Thư hung dữ đuổi theo Thúy Vân, Thúy Vân lại muốn lật đổ cả gia thất Vương gia lên, mọi thứ có thể cầm nắm là liền đem ném vào người của Hoạn Thư. Đuổi theo nàng đến phòng riêng vẫn lớn tiếng cãi nhau vì chuyện nuôi nấng Vương Hoạn Hạt.
Thúy Vân bực bội khi Hoạn Thư cứ lảm nhảm bên tai chuyện xấu của Vương Hoạn Hạt nhà mình, những chuyện chọc chó phá mèo, ném đá vào nhà nữ nhi khi các nàng ta đang tắm, ăn trộm nội y của các tỷ tỷ trong nhà vắt lên cây, Lâu lâu lại vào bếp hất tung váy của chị thổi lửa lên rồi bỏ chạy. Có khi lại nằm dài giữa đất, nằm như trúng độc, mắt trợn ngược co giật, liền khiến các nô tỳ lo lắng bế nàng ta lên thì nàng ta lại cắn vào ngực của các nàng rồi cong chân lên bỏ chạy. Chưa kể tiểu quỷ đó từng ăn trộm áo yếm và tiết khố của Hoạn Thưa đem thả trôi sông nữa. Tiểu tử nhà nàng mà không cho đi đóng kịch thật là uổng.
Trong khi Hoạn Thư kể tật xấu của Vương Hoạn Hạt, Thúy Vân lại kể toàn chuyện tốt. Như là học hành chăm chỉ, luôn đem về nhiều lời khen từ lão sư, học đàn chăm chỉ đến mức bàn tay nhỏ bé chảy cả máu, hát đến cổ họng đau phát sốt. Thêu thùa may vá học chăm từng chút một.
Thúy Vân ca ngợi hài tử nhà mình nhưng nào biết rằng chỉ có các lão sư xinh đẹp Vương Hoạn Hạt mới đi học. Học đàn vì khi tay bị chảy máu thì lão sư xinh xinh kia lo lắng cuống cuồng lên, tiểu quỷ mới có dịp làm nũng đòi hôn hít này nọ. Hát đến cổ họng khàn đặc để các tỷ tỷ trong bếp cưng chìu cho nàng ăn đồ ngọt. Thêu thùa may vá vì... luôn quậy quá đến rách quần, không thể lúc nào cũng nhờ mẫu thân hay nương may lại giúp nên mới ráng học thêu thùa.
-Ta nói nàng bao nhiêu lần rồi, tên tiểu quỷ đó không có...
-Ta không nghe, ngươi cút đi, ta sẽ một mình nuôi Hạt Hạt.
Thúy Vân bịt tai ra sức lắc đầu, cãi nhau đến mệt mỏi, tóc tai rối xù, mặt Thúy Vân đỏ chót thở phì phò.
-Nàng đừng có hàm hồ như vậy được không, nàng còn bướng bỉnh ta...
Hoạn Thư cau mày tức giận.
-Ngươi làm gì ta? đánh ta sao? ha... Đánh đi, thử đánh ta một cái xem... ta từ hô... ưʍ...
Thúy Vân chưa kịp nói ra điều muốn nói thì Hoạn Thư đã bạo lực hôn nàng, đẩy nàng nằm trên giường gắp gao chiếm đoạt nữ nhân. Thúy Vân vùng vẫy thoát khỏi nhưng chỉ trong phút chốc đôi môi mềm mại của Hoạn Thư làm Thúy Vân như nước nhũn ra, tay cũng không gồng nữa mà thả lòng choàng qua cổ của Hoạn Thư.
-Thư... đừng...
Né tránh nụ hôn mãnh liệt kia, Thúy Vân khó khăn thở nói. Hoạn Thư nhếch môi.
-Nàng yêu ta đúng không?
-Ai thèm yêu ngươi.
Thúy Vân trợn tròn mắt nhìn Hoạn Thư cảnh cáo. Thật ra cãi nhau thì cãi nhau chứ Thúy Vân thương yêu Hoạn Thư còn hơn bản thân, lúc nãy ném đồ còn tránh ném vật nặng vào người Hoạn Thư nữa cơ. Yêu thương nàng ấy cùng nữ nhi chưa hết thì sao nỡ bỏ đây.
-Thì... nàng không yêu ta...
Hoạn Thư chu môi nũng nịu, sau đó cười ranh ma vùi đầu vào cổ của Thúy Vân thì thầm.
-Vậy ta sẽ khiến nàng nói yêu ta mới thôi.
Nhanh chóng da mặt mỏng Thúy Vân đỏ ửng lên, cúi đầu không dám nhìn Hoạn Thư, khẽ nhếch môi, Hoạn Thư cho tay tháo y phục của Thúy Vân lộng hành xâm chiếm.
-----
-Ne~ Hạt Hạt... Thư A di và Vân a di làm gì trên đó vậy, lại cãi nhau hả?
Tú Linh ngây ngô, tay cầm kẹo sợ buông ra sẽ rơi xuống đất bẩn, tay còn lại cầm chặt lấy cây hồ lô của Vương Hoạn Hạt.
Hoạn Hạt đang có nhiệm vụ cao cả là bịt tai tỷ tỷ mình. Hai mẫu thân ngốc nghếch này, làm chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau chứ, ở nhà đều bị Vương Hoạn Hạt bắt gặp riết thành thói quen, nhỏ chán không thèm rình nữa mặc cho họ lăn lộn ở đâu, có dưới bếp, có ngoài vườn sau, có trong phòng, lẫn phòng của Vương Hoạn Hạt khi ba người ngủ chung. Nhân lúc nhỏ ngủ liền ứ ứ, Vương Hoạn Hạt nghe phát chán nên giả bộ mộng du bò ra ngoài leo vào nơi ấm áp im lặng như trong lòng mấy tỷ tỷ dưới bếp. Tuy bếp hơi bẩn nhưng mùi các tỷ thơm nên tạm chấp nhận. Bản thân vô tư thì được nhưng không thể để tỷ tỷ trong sáng nhà nàng bị vấn đυ.c được.
Hai mẫu thân ngốc. Đừng có lớn tiếng như thế chứ, có con nít ở đây đấy!! Mẫu thân... ngươi đừng có cắn nương nữa, nương nức nở sắp khóc rồi kìa, Á! Mẫu thân, ngươi làm mẫu thân ta khóc là ta sẽ đem đồ lót ngươi phơi giữa nhà đấy. Ơ ơ, nương, người thế nào lại đòi nữa? nữa là sao? Mẫu thân!!! ngươi cho nương ta ăn cái gì, ahh... ghét quá, nếu không phải ta bảo vệ Linh tỷ tỷ nhất định đem mẫu thân ngươi đè xuống cắn nát ngực nhà ngươi. Nương... chờ nữ nhi, nữ nhi nhất định sẽ báo chù...
-Thư... chậm lại... Thư... ta... không được... ah... không... Hạt Hạt... Hạt Hạt quay lại thì sao... Thư...
-Nàng yên tâm, con nhóc đó đi chơi rồi, sẽ không quấy phá chúng ta...
-Nhưng... ah!!!
-Ngoan nào, tiểu quỷ kia sẽ không giống như lúc trước chui xuống giường ăn vụng hồ lô đâu.
Sai lầm... tất cả đều là sai lầm khi tự tin như vậy mẫu thân à =)))
........
Ngoài lề:
Vương Hoạn Hạt: Nè, ngươi cầm cuốc xẻng đi đâu đó?
Zu: *cầm cuốc* Ta đi lấp lỗ.
Vương Hoạn Hạt: Hở O_O! Lỗ, lỗ gì? Ơ... ngươi... Lỗ... Lỗ..
Zu: Lạy mẹ, -_-! Truyện gần hoàn rồi, ta đi lấp lỗ, sẵn tìm cái lỗ mới đào.
Vương Hoạn Hạt: Ngươi đào lỗ gì??
Zu: Chưa biết, chắc đào lỗ "Nhân thú"
Tú Bà: *Vác dao* Sẵn đào cho ngươi một lỗ luôn đi!!!
Zu: *Bỏ chạy* Sao mẹ rượt con hoài vậy mẹ!!! T_T Hộ giá!!! Hộ Giá!!!