Editor: Sakura Trang
Dần dần, phần sức mạnh không chịu thua trong lòng cũng bị đau đớn không ngừng không nghỉ làm hao mòn hầu như không còn, hai mắt Thanh Vĩ ngấn lệ mơ hồ ngửa mặt nhìn phía của sổ, phát hiện trời đã tối rồi.
Cậu đau sặc ra một tiếng nức nở, cúi đầu phát hiện, nước trong bể tắm bắt đầu biến đỏ, màu như sương đỏ ở dưới người cậu, dần dần khuếch tán ra.
Cậu biết mình bắt đầu chảy máu. Đây là chuyện rất hỏng bét.
“Ách… Lại tới…”
Lại một cơn co thắt nữa đến, Thanh Vĩ cảm thấy tử ©υиɠ mình thật giống như không biết mệt mỏi, cơn co thắt một lần so với một lần càng mạnh hơn. Nhưng mà sức lực còn sót lại của cậu chỉ đủ dùng để chống lại đau đớn, hoàn toàn không cách nào rặn. Cậu há miệng dùng hết sức hít thở, bụng ở trong nước không ngừng phập phồng lên xuống, mỗi một lần hô hấp đều mang theo tiếng rên khóc đầy đau đớn.
“A ách… Đau, đau chết luôn… Lâm Niệm, Lâm Niệm… Anh về nhanh lên đi… Em đau quá, em không đẻ được… Mau cứu… Cứu cứu con của chúng ta… Lâm Niệm…”
Thanh Vĩ khóc thở hổn hển. Thật ra thì cậu cũng không biết lúc nào Lâm Niệm về, bình thường nếu như giải phẫu và thí nghiệm bận rộn, thường xuyên phải chờ tới mười một mười hai giờ đêm, bây giờ mặc dù trời đã tối, nhưng cảm giác, đại khái chỉ có khoảng bảy giờ.
Hỏng bét hơn chính là, Thanh Vĩ không biết dùng điện thoại —— những sản phẩm công nghệ cao của con người cậu một mực không biết dùng, ngay cả xem ti vi cũng chỉ biết nút bật tắt —— là coi như cậu biết dùng, giờ phút này đau bụng thành như vậy, cậu cũng không sức lực bò lên bờ đi gọi điện cho Lâm Niệm.
Đột nhiên, cơn co thắt mạnh lại đến lần nữa, Thanh Vĩ cảm giác bụng giống như bị một bàn tay liều mạng siết chặc, cậu theo bản năng rặn, đẩy trứng trong bụng ra.
“A —— ách —— không được! Muốn, muốn đi ra a a a a a a a a!”
Đuôi cá đau đến cong lên khỏi mặt nước, cậu lại cũng không nén được tiếng kêu thảm thiết bật ra từ trong họng, một tay bấu chặt thành cẩm thạch của bể tắm, đốt ngón tay trắng bệch, một tay đè mạnh lên bụng mình, dần dần cảm nhận được một vật lớn to tròn, để ở trên xương chậu của mình, theo cậu liều mạng rặn, từng chút căng ra xương cốt của cậu, ngay cả máu thịt bên dưới cũng xoay tròn theo.
Thanh Vĩ đau đến bất tỉnh, nhưng trong lòng lại lấy được khích lệ cực lớn, cậu cầm lấy một bó tóc dài bị ngâm ướt sũng trong nước, cắn ở trong miệng, như không muốn sống dùng lực rặn mạnh, đẩy trứng xuống lỗ đẻ.
Lỗ đẻ yếu ớt bị căng đến càng lớn, Thanh Vĩ đau đến ngửa cổ, không biết cái lỗ nhỏ đó bị căng lớn đến mức nào, chỉ cảm thấy nơi đó đau rát, đau đến mức cả cái đuôi tựa như không phải là của mình.
“Ách… Ừ —— ân ân ân ân ân ân ách! A —— “
Rốt cuộc, đi đôi với một tiếng hét thảm cùng một trận đau đớn xé rách, có vật gì bị đẻ ra ngoài!
Thanh Vĩ thả lỏng miệng, tóc ướt rủ xuống, cậu thấy nước dưới người đỏ thẫm một mảng lớn, trở nên đυ.c không chịu nổi, không thấy rõ cảnh quang cảnh, không thể làm gì khác hơn là thở hào hển lấy tay mò trong nước thứ mình vừa đẻ ra.
Nhưng vật kia giống như cũng không có rơi hẳn khỏi lỗ đẻ, hơn nữa vừa chạm vào nó, trong bụng liền vô cùng đau đớn.
“A! Ách… Thật là đau, làm sao, chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Thanh Vĩ sợ hãi, cánh tay run rẩy chống người lên, để cho lỗ đẻ lộ ra trên mặt nước.
Dưới lớp sóng đỏ, đuôi cá đau đến sắp mất đi tri giác dần dần nổi lên mặt nước, Thanh Vĩ lập tức trợn to hai mắt.
Vượt qua bụng vẫn nhô cao, cậu thấy lỗ đẻ nhỏ hẹp của mình bị xé rách không ngừng chảy máu.
Giữa vết rách máu thịt không rõ, đang kẹp một cái đầu của đứa bé sơ sinh người cá với mái tóc ướt nhẹp!