Bà Xã Chớ Giở Trò

Chương 3

Kim Bối Nhi bực mình nhíu mày, đẩy cái tay trên vai ra, lạnh lùng liếc Eva liếc một cái. “Tôi nói, không phải tôi muốn xem, là hai người chủ động biểu diễn cho tôi xem, cô cho là tôi thích xem hả?”

Eva cực kỳ giận, giơ tay phải lên cao, “Nhóc con đáng ghét...”

Cổ Việt Di chặn lại tay phải của Eva, “Em làm cái gì vậy? Bối Nhi nói đúng, cô ấy cũng đâu phải mua vé vào xem, là em tự mình muốn biểu diễn cho cô ấy xem, em có tư cách gì trách cứ người ta?”

Eva không nghĩ tới lúc mấu chốt này, anh lại giúp đỡ người ngoài chế nhạo mình. “Anh làm sao có thể...”

“Tôi chỉ xem việc.” Giọng điệu Cổ Việt Di bình tĩnh, dường như với anh không chút quan hệ.

Eva cho dù có đầy bụng tức giận, cũng không dám trái ý Cổ Việt Di, chỉ có oán hận dậm chân xoay người rời khỏi.

Nhìn Eva tức giận bỏ đi, Kim Bối Nhi vui vẻ cười, “Thực không phong độ.”

Cổ Việt Di đi đến bên người cô, cười nhẹ vỗ vỗ hai má cô, “Cô còn chưa lớn lên, thật sự không nên nhìn hình ảnh làm tức giận này.”

Lại còn nói cô chưa lớn lên.

Kim Bối Nhi bất mãn cãi lại: “Tôi đã qua mười tám, cũng có hộ chiếu rồi.”

“Qua mười tám tuổi và có được hộ chiếu không có nghĩa là đã lớn.” Cổ Việt Di nói xong, ngẩng đầu thong dong rời đi.

Kim Bối Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ở sau lưng anh nhăn mặt.

Nhìn Cổ Việt Di chuyển qua một hướng khác, Kim Bối Nhi chỉ có thể tự cảm thấy xui xẻo. “Như thế này nhất định phải đi rửa mắt cho kỹ, lỡ bị đau mắt hột thì tiêu rồi.”

Kim Bối Nhi tiếp tục đi tham quan biệt thự, đi tới đi tới, không biết đi dạo bao lâu, trên tường dọc theo hành lang bày biện gì đó khiến cô thấy hoa mắt hỗn loạn, cô không nhịn được ngáp dài một cái.

“Không được, mệt mỏi một ngày, buồn ngủ quá rồi.” Mí mắt Kim Bối Nhi đã mở không lên, vểnh tai vẫn nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc. “Thật không thể hiểu, một đám đều đã cao tuổi còn chịu nổi bị tra tấn trong thời gian dài như vậy.”

Ngẫm lại đám người ngoài kia đã xấp xỉ ba mươi, bốn mươi tuổi, cô đều có thể gọi bọn họ một tiếng chú, không nghĩ tới sức chịu đựng của bọn họ tốt như vậy.

Kim Bối Nhi mệt đến chống đỡ hết nổi, “Không được, trước hết tìm một gian phòng để ngủ, còn lại tính sau.”

Theo như bố trí bình thường mà nói, phòng ngủ chắc là ở lầu hai, mắt Kim Bối Nhi đã nhắm một nửa cố hết sức lên lầu hai, tùy tiện đẩy cửa một gian phòng ra.

A, cô đoán không sai!

Trước mắt là chiếc giường lớn thoạt nhìn rất thoải mái.

Cô cũng không nghĩ nhiều, giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, lập tức chạy vội đến giường lớn, chui vào trong ổ chăn mềm mại, ôm gối đầu nhẹ như lông vũ, mắt đã nhắm lại không mở ra nổi nữa.

Vũ hội vẫn tiến hành đến đêm khuya, ai cũng cao hứng uống rượu, mọi người thay nhau ra trận bắt chú rể uống say, nhưng Trình Chính Khôi lại có bà xã mới cưới ngàn chén không say, tửu lượng của Trịnh Vũ Hi làm cho những người có ý đồ gây rối bị giẫm lên cửa sắt.

Kết quả, mỗi một ‘đồng chí’ khi đến ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái ôm bạn gái, cuối cùng là bộ dạng khốn quẫn bị bạn gái của mình vừa kéo vừa tha rời khỏi biệt thự.

Eva cũng gia nhập trận yết rượu này, giờ phút này đã có tám phần ngà ngà say, ngược lại Cổ Việt Di vẫn còn năm phần tỉnh, bất quá anh sẽ không ngốc đến nổi rước lấy phiền toái vào người. Anh gọi cho Eva một chiếc xe taxi, cho tài xế tiền xe và địa chỉ, phân phó tài xế taxi đem Eva trở về chỗ ở của cô.

Còn bản thân thì đi đến chỗ đậu xe tính lái xe trở về, khi Cổ Việt Di mở cửa xe ra, thì bị Trình Chính Khôi ngăn cản.

“Cậu đã có vài phần say, đừng lái xe.” Trình Chính Khôi lo lắng an nguy của anh.

Cổ Việt Di vỗ vỗ bả vai Trình Chính Khôi, “Tớ không sao, đừng quên ngày mai chúng ta còn phải đi đánh gôn.”

“Cậu còn nhớ rõ chuyện ngày mai, vậy kế hoạch có liên quan đến điện tử Trường Phong cậu chưa quên chứ?” Vẻ mặt Trình Chính Khôi khẩn trương, cẩn thận hỏi thăm Cổ Việt Di.

Trường Phong trong ngành điện tử cũng từng là một trong những sản nghiệp dẫn đầu, lúc này bởi vì chủ tịch bị cuốn vào một xì-căng-đan không thể không rời khỏi ghế đổng sự, vì vậy, Trình Chính Khôi tìm tới Cổ Việt Di, nhờ Cổ Việt Di giúp anh một tay.

Chỉ cần Cổ Việt Di đồng ý giúp đỡ, Trình Chính Khôi tự tin tuyệt đối có thể lấy ghế chủ tịch của điện tử Trường Phong.

Cổ Việt Di đắc ý chỉ vào đầu mình, “Tất cả ở đây.”

“Vậy được rồi, không bằng đêm nay cậu ngủ ở đây đi, trời sáng chúng ta cùng đến sân gôn.” Trình Chính Khôi cố gắng giữ Cổ Việt Di lại.

Cổ Việt Di buồn cười hỏi Trình Chính Khôi, “Ngày mai tớ có thể ngồi dậy được, vấn đề là cậu dậy được sao? Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.”

“Yên tâm, Vũ Hi sẽ gọi tớ, cô ấy là một cô gái rất hiểu biết, cô ấy biết tớ gần đây bị quấy nhiễu bởi sự kiện sáp nhập này, cô ấy nói, chờ chuyện này thu xếp thỏa đáng mới đi hưởng tuần trăng mật.” Nhắc tới sự hiểu biết của vợ mới cưới, Trình Chính Khôi kiêu ngạo cười hạnh phúc.

Nhìn trên mặt bạn tốt phát ra nụ cười từ nội tâm, Cổ Việt Di vì cậu ta cảm thấy vui mừng. “Chính Khôi, cây Vũ Hi này thật sự rất đáng giá cho cậu buông tha cả khu rừng rậm.”

“Cậu cũng hiểu được?” Trình Chính Khôi càng thêm đắc ý.

“uh, chỉ tiếc vì sao lại để cậu khai quật trước, hôm nay đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ cam nguyện buông tha cho cả khu rừng rậm.” Cổ Việt Di tươi cười bằng lòng nói.

Trình Chính Khôi nghe bạn tốt ca ngợi, không kìm được cười ha ha, “May mắn là tớ phát hiện trước, nếu cho cậu phát hiện trước, không phải tớ chỉ có thể giương mắt nhìn thôi sao.” Anh ôm bả vai Cổ Việt Di, “Đi thôi, đến phòng khách ngủ một đêm, ngày mai đi ra sân đánh gôn.”

“Có thể thì có thể, nhưng tớ không mang theo trang bị.” Cổ Việt Di vẫn đang thử từ chối.

“Gậy đánh gôn tớ cho cậu mượn một bộ, về phần giày, quần áo...” Trình Chính Khôi hắc hắc cười mỉa hai tiếng, ngón tay chỉ ra sau xe Cổ Việt Di, “Ở đó có.”

Cổ Việt Di lộ ra vẻ mặt bị đánh bại, “Thực phục cậu, ngay cả việc này cậu cũng biết.”

“Cái này gọi là biết người biết ta, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tớ.” Trình Chính Khôi nửa ép nửa ôm kiên quyết kéo Cổ Việt Di đi lên lầu hai.

Anh mở cửa phòng khách ra, “Không có người làm phiền cậu, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cổ Việt Di không thể từ chối ý tốt của anh, vì thế đi vào phòng khách, “Cảm ơn, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Trình Chính Khôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Cổ Việt Di đi vào phòng, đèn cũng không mở lập tức đi lại giường, cởϊ qυầи áo, cả người trần trụi chui vào trong chăn.

Huyên náo cả ngày, hao phí sức lực, Cổ Việt Di ở trong chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Trong mơ, anh cảm thấy một cái gì đó mềm nhũn dựa vào người anh, cảm giác mềm mại như tơ làm cho anh cảm thấy thật thoải mái, anh rất tự nhiên ôm thứ này vào trong ngực.

Sáng sớm hôm sau, Trình Chính Khôi đẩy cửa phòng không khóa, “Thức dậy chưa?”

Đột nhiên thấy cảnh tượng Cổ Việt Di cả người trần trụi ôm Kim Bối Nhi, hai người ngủ say sưa, Trình Chính Khôi sợ tới mức mở to mắt. ‘’Việt Di! Bối Nhi! Hai người đang làm cái gì?”

Một tiếng gầm gừ như sư tử rống, sấm sét đánh xuống, Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy.

Kim Bối Nhi xoa hai mắt nhập nhèm, há mồm ngáp một cái lớn. “Chuyện gì?”

Cổ Việt Di vươn hai tay về phía trước duỗi thân, “Chuyện gì?”

Hai người cùng nói ra thắc mắc, đồng thời nghe thấy một giọng nói khác bên cạnh, không khỏi kinh ngạc quay đầu hai mặt nhìn nhau.

“Như thế nào là chú?” Kim Bối Nhi mở to mắt la lên.

“Như thế nào là cô?” Cổ Việt Di cùng lúc đó cũng kinh ngạc hỏi.

Trên mặt hai người lộ ra vẻ khϊếp sợ nhìn Trình Chính Khôi trợn mắt há hốc mồm, “Tôi đang muốn hỏi hai người làm sao có thể ở cùng nhau, lại ngủ cùng một giường!”