Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 29

"Tôi muốn cô ở với một người!"

Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt không thể tin được, Cố Thịnh mới vừa nói cái gì?

Muốn cô ở với một người?

Cô không phải đứa trẻ ba tuổi, nghe hiểu được những lời này là có hàm ẩn ý tứ gì, nhưng, muốn cô ở với một người?

"Không!" Tả Tình Duyệt theo bản năng cự tuyệt, ánh mắt kiên định nhìn Cố Thịnh, cười khẽ một tiếng, "Ở với một người? làm gì với anh ta? Ăn cơm? Nói chuyện phiếm? Hay là... Lên giường? Tổng giám đốc Cố ở trên thương trường không phải rất thành thạo sao? Chẳng lẽ đều đem vợ mình đi tặng những người khác để đổi lấy lợi ích?"

Cố Thịnh nhìn cô phản ứng kích động, khóe miệng nâng lên ý cười yếu ớt, "Chờ cô biết cô phải đi với ai đã, lúc đó cô cũng sẽ không cự tuyệt nhanh như vậy đâu. Nói không chừng cô còn muốn cám ơn tôi, nói không chừng cô còn không kịp chờ muốn leo lên giường của anh ta!"

"Anh..." Tả Tình Duyệt trong lòng ngẩn ra, giọng điệu của anh mang theo ý khinh miệt rõ ràng như vậy, giống như cô trời sinh chính là loại đàn bà lẳиɠ ɭơ, dâʍ đãиɠ. Trong lòng có chút khổ sở, trong mắt anh, cô chính là đê tiện như vậy, không phải sao? Trò chơi đổi thê đêm tân hôn, mấy ngày nay luân phiên làm nhục cùng hành hạ, cừu hận của anh làm cô không khỏi thống khổ, cũng không nói cho cô biết, mình rốt cuộc phạm vào lỗi gì, sao lại bị anh phẫn hận như thế!

"Có biết cô phải đi với ai không?" Cố Thịnh đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo khí thế bén nhọn, trong nháy mắt đem Tả Tình Duyệt vững vàng vây lại.

Tả Tình Duyệt không khỏi lui lại một bước, bất kể người nọ là ai, cô cũng sẽ không đi!

"Cận Hạo Nhiên! Là đại danh đỉnh đỉnh Cận đại bác sĩ của chúng ta!" đôi mắt Cố Thịnh sâu không thấy đáy, không ai có thể nhìn thấy gì từ trong đôi mắt ấy.

Tả Tình Duyệt lại một lần nữa giật mình, Cận Hạo Nhiên? Trong đầu hiện ra nụ cười ấm áp của Cận Hạo Nhiên, sao lại có Cận Hạo Nhiên ở đây?

"Thế nào? Hưng phấn đến nói không ra lời? Không thể chờ đợi được chứ gì?" Cố Thịnh trên mặt ngưng tụ lại một cỗ nóng giận, nắm cằm của cô thật chặt, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, người phụ nữ này sao không tiếp tục phản đối nữa đi?

Cận Hạo Nhiên muốn mình và Tả Tình Duyệt ly hôn, sau đó anh ta sẽ cưới cô sao? Anh, Cố Thịnh sẽ không cho phép điều đó!

Tả Tình Duyệt sẽ là tù binh suốt đời của anh, anh vĩnh viễn sẽ không buông tay!

"Không... Không phải vậy... Tại sao?" Tả Tình Duyệt còn chưa tỉnh táo lại, chớp chớp mắt, cô muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

"Tại sao? Lúc này còn diễn trò?" trong mắt Cố Thịnh nổi lên một tia khinh thường, nắm cằm của cô không ngừng gia tăng lực, giọng nói nghiêm nghị cảnh cáo, "Nói cho cô biết, tôi bất kể cô cùng anh ta làm gì, qua đêm sau, cô chính là vợ của Cố Thịnh tôi, cái thân phận này cô vĩnh viễn cũng đừng quên!"

Cố Thịnh hung hãn nói, không cam lòng nhưng anh phải tự nói với chính mình, chỉ có như vậy, bệnh của Tiểu Ngữ mới có hi vọng! Chỉ cần có thể vì Tiểu Ngữ làm chút việc, một buổi tối của Tả Tình Duyệt không đáng là gì cả!

Nhưng nghĩ đến Tả Tình Duyệt dưới thân người đàn ông khác biểu hiện dáng vẻ mị hoặc, tim của anh giống như là bị một đôi tay bóp thật chặt, hít thở không thông.

Ánh mắt nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Tả Tình Duyệt, không nghi ngờ chút nào, Tả Tình Duyệt xinh đẹp, ngay cả anh thỉnh thoảng không cẩn thận cũng sẽ động lòng. Anh nghĩ, nếu không phải bởi vì cô đã từng gây ra chuyện tội lỗi, anh không biết chừng sẽ yêu cô!

Nhưng có một số việc thực không cách nào thay đổi, đối với Tả Tình Duyệt, anh chỉ có thể hận!



Tả Tình Duyệt trong lòng khổ sở vô biên, cô nhìn Cố Thịnh, giá như những thứ này đều là mộng ảo, cô vẫn như cũ là một Tả Tình Duyệt không buồn không lo, thậm chí chưa từng gặp qua anh!

Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày khiến Cố Thịnh có chút không vui, cố nén trong lòng thương tiếc, anh trầm thấp giọng tà mị ở bên tai cô nói nhỏ, "Cô yên tâm, nếu đã là giao dịch, tôi sẽ để tập đoàn Tả thị bình yên vô sự, thậm chí còn có thể khiến nó phát triển tốt hơn!"

Tả Tình Duyệt chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, nói "Anh yên tâm, tôi sẽ biểu hiện thật tốt!" Tâm đã đầy vết thương, cô dứt khoát lựa chọn dùng vỏ ngoài cứng rắn đem vết thương chồng chất ở trong lòng gói chặt lại, đêm tân hôn đã chịu vũ nhục như vậy, cô còn gì có thể sợ đây!

Cố Thịnh thân thể ngẩn ra, nóng giận trong mắt càng thêm kịch liệt, theo bản năng nắm chặt tay, biểu hiện tốt? Được lắm! Anh chính là muốn cô biểu hiện tốt!

"Đến lúc đó đưa cái này cho anh ta!" Cố Thịnh lấy ra một phong thư, nhét vào cổ áo Tả Tình Duyệt, nhìn vào đôi môi kiều diễm của cô, ngón tay vuốt ve đôi môi xinh đẹp của cô, bá đạo nói, "Nhớ, anh ta có thể đυ.ng chạm thân thể của cô bất luận là nơi nào, nhưng nơi này không được!"

Tả Tình Duyệt cảm giác được cả người toát ra một tia lạnh như băng, có gì khác nhau sao? Cô đột nhiên sinh ra ý niệm trả thù, mở hai mắt ra, đôi mắt trong sáng đầy vẻ quật cường, "Không phải nói biểu hiện tốt sao? Nếu như anh ấy muốn... Tôi cuối cùng không thể không cho, không phải sao?"

Cố Thịnh cứng đờ, lửa giận bộc phát. Anh đang muốn dạy dỗ lại người phụ nữ này, lại phát hiện, khi anh còn đang sững sờ, Tả Tình Duyệt đã tránh thoát tay anh, người đã biến mất ở cửa phòng. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, trong lòng Cố Thịnh chợt dâng lên một cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.

Anh làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?

Một tay nâng trán, Cố Thịnh không còn trấn định như thường thấy nữa, thân ảnh của Tả Tình Duyệt và khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Ngữ cùng xuất hiện trước mắt, khống chế cả suy nghĩ của anh. Nguồn truyện: TruyenHD

"À, đúng rồi, tôi quên nói, khi nào Tổng giám đốc Cố sắp đặt xong giờ hẹn thì nói cho tôi biết!" Tả Tình Duyệt đột nhiên dừng lại, giọng nói nhẹ nhõm thật giống như cô chỉ là nhận một cuộc hẹn bình thường, nhưng Cố Thịnh trong lòng lại hơi run, giống như một giây kế tiếp, cả người cô sẽ biến mất.

Suốt đêm, Tả Tình Duyệt cũng không trở về phòng chính của cô, bởi vì cô biết gian phòng của cô cùng phòng của Cố Thịnh chỉ có một bức tường ngăn cách, hơn nữa còn có cửa thông nhau, cô không muốn ở quá gần anh, nhìn vào mắt anh sẽ làm lòng cô đau hơn.

Cô tùy ý tìm một phòng khách ngủ.

"Cô chủ đâu?" Cố Thịnh ngồi trên bàn ăn, người giúp việc đưa bữa ăn sáng lên, Cố Thịnh nhíu mày nhìn xuống, thường ngày đều là Tả Tình Duyệt tự mình làm bữa sáng, tự mình đưa đến trước mặt anh, hôm nay không nhìn thấy cô, tựa hồ có chút không quen.

"Không biết ạ, từ sáng sớm đã không thấy cô chủ đâu."

Cố Thịnh hồi tưởng lại tối hôm qua lúc Tả Tình Duyệt rời khỏi phòng, trong lòng phiền muộn không dứt, nhất thời không muốn ăn, qua loa đứng dậy, phân phó quản gia chuẩn bị xe, đến công ty.

Mà anh không biết Tả Tình Duyệt lúc này lại bị hành hạ như thế nào...

Khó chịu!

Tả Tình Duyệt xưa nay chưa từng sốt cao như vậy, đầu tựa như một khối đá, nặng nề không chịu nổi.

Tả Tình Duyệt dùng chăn bao lấy mình, trên người ra mồ hôi như tắm, không chịu nổi cảm giác đặc sánh trên người. Tả Tình Duyệt chống lên thân thể đến phòng tắm một chút.

Lúc ra khỏi cửa phòng tắm, đã là vào buổi trưa.

"Cô chủ, mặt của cô thật là đỏ! Có phải ngã bệnh hay không?" Tiểu Thúy thấy Tả Tình Duyệt, liền phát hiện trên mặt cô đỏ hồng không giống bình thường, rất nhiều lần cô muốn vào xem Tả Tình Duyệt, cuối cùng cũng ngừng lại, một mực ở ngoài cửa chờ Tả Tình Duyệt đi ra.

"Tôi không sao!" Tả Tình Duyệt kéo ra vẻ tươi cười, rót cho mình một chén nước.

"Cô chủ, không được đâu! Để em xin quản gia bảo tài xế đưa cô đi bệnh viện!" Tiểu Thúy càng xem càng lo lắng, cô chủ rõ ràng là đang gắng gượng, ngay cả cô nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

"Đừng... Tiểu Thúy, tôi lớn như vậy rồi, thân thể của mình tất nhiên hiểu rõ ràng, không cần phiền toái đâu!" Tả Tình Duyệt ngăn cản Tiểu Thúy, nếu như kinh động quản gia, tất sẽ làm cho Cố Thịnh biết, mà Cố Thịnh biết, nói không chừng lại thêm một phen chê cười. Cô đã mệt mỏi rồi, không muốn thấy bộ mặt đó nữa.