Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 26

"Vợ thân yêu của tôi, còn muốn anh dạy em làm sao lấy lòng chồng em sao?" Cố Thịnh lấy ra một chai rượu đỏ trân quý, rót cho mình một ly, ngồi ở trên sô pha, cả người nhất thời thêm mấy phần lười biếng, nhưng lại không chút nào khiến Tả Tình Duyệt cảm thấy nhẹ nhõm.

Tả Tình Duyệt hít một cái thật sâu, nên tới quả nhiên vẫn tới!

Lấy lòng anh? Mặc dù thân thể và ý thức đều bài xích làm chuyện thân mật với anh, nhưng cô biết, cô đã bị bức đến đường cùng rồi.

Bước tới phía trước một bước, chân giống như nặng ngàn cân, đi tới bên người Cố Thịnh, cô vươn tay, lại cứng ở không trung, không biết nên tiến hành như thế nào.

Kinh nghiệm trong quá khứ đều là anh thô bạo chiếm đoạt thân thể của cô. Điều cô có thể làm cũng chỉ có chịu đựng, hiện tại bảo cô để xuống tự ái câu dẫn anh, cô quả thật cảm thấy thật là khó!

Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ không vui, bàn tay cầm cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo, một giây kế tiếp, Tả Tình Duyệt liền rơi vào trong ngực Cố Thịnh.

"A..." mặt của Tả Tình Duyệt trắng xanh đỏ bừng, cánh tay mạnh mẽ của Cố Thịnh giữ chặt cô, mặt dán chặt l*иg ngực của anh, có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.

Phản ứng như vậy của cô thật được lòng Cố Thịnh, nâng cằm cô lên, ngưng mắt nhìn hai mắt của cô, đôi con ngươi trong suốt như nước, không chút tạp chất nào. Bản thân mình cũng đã vô số lần đắm chìm ở trong đó, nếu không biết chuyện cô từng làm, anh nhất định sẽ bị cô hấp dẫn, thậm chí là mê hoặc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tản ra đỏ ửng mỹ lệ khiến cho lòng của anh không khỏi dao động, nhất thời có chút thương tiếc cô.

"Cô chính là dùng vẻ mặt ngây thơ này để câu dẫn người sao?" Trên mặt cương nghị của Cố Thịnh nở nụ cười ôn hòa, nhưng lời từ trong miệng thốt ra lại giống như dao găm, sắc bén vô cùng. Ngón cái vuốt ve khóe môi cô, rõ ràng cảm nhận được bi thương trong mắt cô và sự run rẩy của thân thể, tiếp tục nói, "Nếu ai không biết, còn có thể cho rằng cô là xử nữ!"

Khổ sở và đau đớn tràn ngập cả tim cô, không biết kế tiếp Cố Thịnh sẽ nói ra lời đả thương người gì nữa, nhưng cô lại biết, mình không cách nào chịu đựng ngôn ngữ tổn thương nhiều hơn nữa, cô sợ tim mình sẽ vỡ!

Giống như là hạ quyết tâm, đôi tay Tả Tình Duyệt ôm cổ của anh, ngăn chặn đôi môi muốn tiếp tục tổn thương cô của anh, môi kề môi nhau, xúc cảm mềm mại khiến hai người đều kinh hãi. Cả hai mở to đôi mắt nhìn đối phương, trong lòng Tả Tình Duyệt cuồng loạn không ngừng, trời ạ! Anh có nghĩ mình dâʍ đãиɠ hay không?

Dù thế nào thì cô cũng đã không lo được nhiều nữa rồi, nhưng, lúc này cô lại không biết nên tiếp tục như thế nào nữa...

Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ kinh ngạc, chưa từng có nụ hôn nào khiến anh rung động như vậy, chỉ là môi dán môi mà thôi, không có môi lưỡi dây dưa, không có mập mờ trêu đùa. Nhưng một nụ hôn thế này, khiến trong lòng anh bị ấm áp tràn đầy, càng thêm khiến anh muốn thương tiếc cô gái trước mắt này thật tốt.

Anh có lòng riêng, muốn tạm thời vứt bỏ thù hận, chỉ coi cô như một người đàn bà bình thường để thương yêu.

Cố Thịnh anh cho tới bây giờ đều là người chủ động, lập tức liền nâng giữgáy Tả Tình Duyệt, đầu lưỡi dò vào trong miệng cô, chơi đùa cùng với cái lưỡi thơm của cô. Nụ hôn của anh thật thuần thục, không bao lâu, Tả Tình Duyệt liền mềm ra trong ngực anh...

Bàn tay vén cao làn váy của cô, dò vào vườn hoa bí mật...

Trong phòng làm việc, nhiệt độ kéo dài lên cao, bọn họ giống như hai người yêu nhau, cùng cho đối phương sự nhiệt tình của mình, lấy được yêu thương từ trên người đối phương...

Cố Thịnh tạm thời vứt bỏ thù hận, cho là mình có thể kịp thời rút người ra, nhưng không biết phóng túng ngắn ngủi sẽ làm mình càng lún càng sâu...



Tại phòng nghỉ đặc biệt trong phòng làm việc của tổng giám đốc còn tỏa ra mùi sau khi hoan ái. Tả Tình Duyệt dùng chăn màu đen che kín thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, nhớ tới kí©ɧ ŧìиɧ của hai người vừa rồi.Trên mặt cô lại trồi lên một mảnh đỏ bừng lần nữa, cô không cách nào tưởng tượng những chuyện vừa mới xảy ra, nhiều lần đều cho rằng đây là ảo giác của mình. Nhưng, mỗi một lần thẳng tiến mạnh mẽ của người đàn ông trên người đều nhắc nhở cô, đây là sự thật.

Vừa rồi anh... Thật dịu dàng! Khiến cô cảm giác mình là được che chở, được thương tiếc!

Tình cảnh này giống như... Giống như đêm tân hôn cô mong đợi cho tới nay!

"Thế nào? Còn chưa thỏa mãn cô sao?" Cố Thịnh lạnh giọng châm chọc, mới vừa rồi mình thế nào? Cư nhiên nhìn biểu tình hạnh phúc của cô, lại cảm thấy ấm áp, hơn nữa còn muốn kéo dài nụ cười hạnh phúc kia.

Hạnh phúc? Cô không xứng có được hạnh phúc, không phải sao?

Mới vừa rồi anh phóng túng với mình, chỉ xem như là đùa giỡn. Cố Thịnh hung ác, không thèm nghĩ đến phản ứng thẹn thùng mê người của cô khi ở dưới anh lúc nãy nữa.

Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt như bị sét đánh, một giây trước vẫn còn ở Thiên đường, một giây kế tiếp, đã lại bị kéo xuống địa ngục, giống như nhu tình mật ý vừa rồi căn bản không tồn tại.

Lại cảm nhận được thống khổ và mất mát của đêm tân hôn một lần nữa, chỉ là lần này, cô đã có chuẩn bị tâm tư, năng lực chịu đựng cũng đã được rèn luyện.

"Thịnh, bây giờ anh có thể giúp Tả thị một chút hay không?" Nghĩ đến mục đích mình tới đây, Tả Tình Duyệt ngồi dậy từ trên giường. Anh muốn cô làm, cô đã làm rồi. Trong lúc bối rối, cô không chú ý tới cái mền ở ngực đã tuột xuống, nhất thời, lộ ra da thịt màu hồng phấn trước tầm mắt của người đàn ông.

Cảnh đẹp như vậy khiến con ngươi Cố Thịnh căng thẳng, theo bản năng mở to mắt, anh lại có chút sợ mình nhìn nhiều hơn, sẽ khống chế không được nhào tới, lại đè cô dưới thân một lần nữa. Anh đã phóng túng một lần, không cho phép mình tiếp tục phóng túng nữa!

"Cô cho rằng cô đáng bao nhiêu tiền? Thân thể tàn hoa bại liễu đáng giá bằng một Tả thị?" Cố Thịnh cố ý khinh thị nói, tự nhiên sửa sang lại y phục của mình, không lâu lắm, liền lại khôi phục vẻ bá chủ làm cho người ta kính sợ trên thương trường.

Trong lòng Tả Tình Duyệt trầm xuống, anh có ý tứ gì?

"Không phải anh ép tôi trở lại sao? Tôi đã ở trước mặt của anh, anh trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng chuyện anh đồng ý với tôi lúc nãy, không thể lật lọng được!" Tả Tình Duyệt lo lắng từ trên giường đi xuống, nắm cánh tay Cố Thịnh, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn.

"Đồng ý? Cố phu nhân, tôi không nhớ tôi đã đồng ý với cô cái gì lúc nào!" Cố Thịnh nhếch miệng, trên mặt tà ác giống như một ác ma.

"Vừa rồi anh rõ ràng..."

"Tôi chỉ nói xem biểu hiện của cô, cũng chưa từng cam kết cái gì, là cô tự suy nghĩ nhiều thôi!" Ngắt lời cô, Cố Thịnh hung hăng đẩy Tả Tình Duyệt ra, sức lực mạnh mẽ khiến Tả Tình Duyệt té xuống đất.

Đau đớn trong lòng còn hơn cả đau đớn từ thân thể. Không! Làm sao lại như vậy? Hồi tưởng lại tất cả xảy ra vừa rồi, mới phát hiện, Cố Thịnh có lẽ vốn không có ý định giúp một tay, lợi dụng Tả thị và ba bức cô trở về, lại phá hủy Tả thị, đây là trừng phạt với cô sao?

Cố nén nước mắt, Tả Tình Duyệt tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, Cố Thịnh độc ác như vậy, cho dù cô có đau khổ cầu khẩn đi nữa, anh cũng sẽ không giúp một tay!

Cô nên làm cái bây giờ? Mình đã làm liên lụy tới tập đoàn Tả thị và ba, cô rốt cuộc làm sao mới có thể cứu vãn?

Vẻ mặt thống khổ của cô khiến Cố Thịnh cau mày, trong đầu hiện ra vẻ quyến rũ của cô ở dưới anh lúc nãy, giật mình, nhưng lại nghĩ đến cái gì, cố ý đè tâm tình xuống, lạnh như băng trong mắt càng thêm nồng đậm.

"Biểu hiện vừa rồi của cô chỉ bằng giá cả của một kỹ nữ thôi!" Cố Thịnh nhanh chóng ký xuống một tờ chi phiếu, hung hăng quăng lên mặt Tả Tình Duyệt, để thuyết phục mình, không thể quên thù hận! Nhưng biểu tình bi thương trong đầu lại không mất được...

Cả ngày, lòng của Cố Thịnh đều không thể chuyên tâm đặt vào công việc, thậm chí ở trong hội nghị, nghĩ đến đều là Tả Tình Duyệt vẫn còn ở phòng nghỉ ngơi, nhiều lần mất hồn, đây là chuyện chưa bao giờ từng xuất hiện.