Anh không để ý công văn rơi rớt đầy trên xe, tức giận đẩy cửa xe ra rống to: "Lão Dương, ông đi hỏi cô gái đó xem cô ta rốt cuộc có bằng lái xe không?" Phụ nữ lái xe cực kỳ nguy hiểm, vô cùng tùy hứng, muốn lái thế nào thì lái như thế không hề để ý biển báo.
Tiếng quát tháo của Duy Dung làm Phạm Y giật mình, tự biết mình đuối lý nên cô gật đầu như giã tỏi, vội vàng lôi bằng lái từ trong bóp da đưa cho đối phương, ngập ngừng nói: "Có, tôi có. Anh xem, tôi có bằng mà."
Vừa mới bị đυ.ng làm đau trán, cơn tức của Duy Dung càng dã man, "Vậy cô có biết đường một chiều không thể lái ngược hướng hay không?"
Phạm Y cúi đầu vô tội. "Tôi......." Có trời mới biết, trên bản đồ không hề biểu thị rõ đây là đường một chiều, làm sao mà cô biết được? Đây không phải là lỗi của mình!!
"Cô đúng là ngu ngốc! Rốt cuộc có biết lái xe không? Cái gì là đường một chiều cũng không hiểu sao?" Duy Dung căm tức quát tháo.
"Nhưng trên bản đồ không biểu thị mà." Phạm Y run rẩy lấy bản đồ từ trong xe ra, cúi đầu vô tội. Trời ạ! Người này sao lại dữ dằn thế? Tính tình khó hiểu như vậy?
"Bản đồ? Trời ạ! Cái cô gái ngu ngốc này tin bản đồ như vậy sao?" Duy Dung vỗ trán, suýt nữa anh bị nguyên nhân của cô chọc cười đến mức hôn mê bất tỉnh.
Một tấm bản đồ nhỏ như vậy làm sao có biểu thị cả tuyến đường lẫn biển báo chứ?
"Nếu như không đáng tin tại sao lại cho bán tấm bản đồ này chứ?" Ngại vì dáng vẻ kiêu ngạo của anh, Phạm Y ngập ngừng hỏi.
"Kiếm tiền, kiếm tiền, đây là kinh doanh, cô có hiểu không?" Mới vừa bị cô hù xém chết, lại nói với cô ta nữa chắc sẽ tức chết thôi.
Phạm Y uất ức bác bỏ: "Ai nói tôi không hiểu kinh doanh, tôi chỉ không biết đường đi mà thôi." Dù gì cô cũng là một thư ký, không hiểu việc kinh doanh thì giúp anh Vi Vân thế nào.
Đây cũng không phải điều cô muốn. Cô có thể nhớ chữ số, dấu hiệu trong công việc, nhưng không nhớ được đường đi giống y như mạng nhện này.
"Cô mù đường hả?" Duy Dung rất không khách khí mà bật cười.
"Anh nói lớn tiếng như vậy làm gì?" Phạm Y nhìn chung quanh, lúng túng đỏ mặt, chỉ muốn nhanh chóng tiến lên mà che lại vẻ mặt cười nhạo của anh ta thôi.
Khi mắt cô chạm mắt anh, cảm giác quen thuộc như thể đã từng quen biết chợt dâng lên, hình như anh đã từng gặp cô ở đâu nhưng ký ức này đã phai nhạt.
Thôi, nếu như không nhớ ra thì chắc hẳn không phải là người quan trọng với anh.
Phạm Y cũng không nhớ ra Duy Dung bởi vì ngày đó cô say rượu, đầu óc không rõ ràng lắm. Hơn nữa buổi sáng hôm đó tỉnh lại phát hiện mình đang trong hoàn cảnh xa lạ, ngủ ở trên chiếc giường xa lạ, cơn sốc đó cũng đã đủ kinh người rồi.
Mà trên người lại có hơi thở ám muội, chăn mỏng và quần áo đều tuột xuống dưới để lộ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đầy những vết đỏ. Chỉ có tình nhân triền miên mới để lại dấu vết như vậy. Trượt xuống giữa hai chân đã thấy rõ vết máu khô càng chứng minh thứ quý giá nhất của người con gái đã bị mất đi. Cô mơ màng khi bị thất thân, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng mặc quần áo tử tế, vội vàng trốn ra ngoài.
Thấp thoáng trong trí nhớ dường như người đàn ông kia cũng nói cho cô biết tên của anh ta, nhưng lúc đó bởi vì say rượu mà đánh mất mình, nên không muốn nhớ lại, muốn quên còn không kịp, dĩ nhiên không có ấn tượng gì với Mộ Duy Dung.
"Sao vậy? Xấu hổ hả?" Duy Dung cười nhạo hỏi.
"Tôi....... Tôi......."
"Thôi, cô đừng tôi, tôi, tôi nữa. Nói đi, cô phải đi làm ở đâu, hay là về nhà?" Duy Dung không kiên nhẫn ngắt lời cô.
Anh nhìn cô gái trước mặt mà nghiêm túc chất vấn, không để cô ngang ngược lái xe ở thành phố Đài Bắc nguy hiểm như vậy, tránh làm cho giao thông thành phố Đài Bắc lộn xộn thêm nữa.
"Bây giờ đương nhiên là đi làm rồi." Phạm Y nói dứt câu, lúc này mới như phát hiện ra điều gì đó mà căng thẳng nhìn anh. "Anh hỏi tôi thế để làm gì?"
Duy Dung tức giận liếc nhìn cô. "Đương nhiên là bảo lão Dương đưa cô đi làm, chẳng lẽ cô còn muốn lái chiếc xe ô tô nhỏ này mà hoành hành trên đường phố Đài Bắc à?"
"Anh......." Nghe vậy, Phạm Y tức giận vểnh môi lên.
Tuyệt nhiên không để ý tới Phạm Y đang tức phồng má, Duy Dung ra lệnh cho lão Dương: "Ông lên xe đưa cô gái này đi làm, sau đó đến công ty."
Lão Dương lập tức gật đầu, đi về phía xe của Phạm Y: "Mời cô lên xe."
"Tôi không muốn." Phạm Y bướng bỉnh, không chịu nhường ghế lái.
Khó lắm cô mới lừa đấy được chìa khóa từ tay má Vương, cuối cùng lại do người khác đưa cô đến công ty, tài xế lại chắn ở phía trước như vậy cô nghĩ mình muốn tự lái xe đi làm cũng khó khăn.
"Thưa cô, tôi là lão Dương, cậu chủ nhà tôi là tổng giám đốc của Tề Việt, lão Dương tôi làm công ở nhà họ Mộ cũng đã ba mươi năm rồi. Cô yên tâm, chúng tôi không phải người xấu, sẽ không đối xử tệ với cô đâu." Lão Dương cười an ủi.
"Tôi không cần." Phạm Y dùng giọng điệu kiên quyết cự tuyệt sự sắp xếp của Duy Dung, "Tự tôi có thể lái xe đi làm."
"Nhưng......." Lão Dương khó xử nhìn cô, lại nhìn cậu chủ đang muốn ngồi vào ghế lái.
Duy Dung phát giác lão Dương và cô gái kia vẫn đang giằng co tại chỗ, anh mở cửa kính xe ra, hơi nhíu mày nhìn lão Dương hỏi: "Sao vậy? Còn không lên xe đi, quay đầu xe lại."
"Cô ấy không chịu để cho tôi đυ.ng đến xe." Lão Dương cảm thấy hết sức khó chịu vì không hoàn thành yêu cầu của cậu chủ.
"Vậy sao?" Duy Dung suy nghĩ rồi mở cửa xe, đi tới chỗ hai người họ, sau đó nói với lão Dương: "Lão Dương, ông lái xe đến công ty, nói với giám đốc nhân sự hoãn hội nghị lúc 9 giờ mười xuống còn 10 giờ."
"Vâng." Việc này đơn giản hơn nhiều, lão Dương như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Duy Dung kéo tay Phạm Y, cô còn chưa kịp phản ứng anh đã lôi cô đến chỗ tay lái, mở cửa xe nhét cô vào, ra lệnh: "Thắt dây an toàn đi!"
Phạm Y kinh ngạc kêu to: "Nè, anh làm gì thế hả?"
Duy Dung hoàn toàn không để ý tới cô đang gào thét, đoạt lấy chìa khóa trong tay cô, khởi động xe, điều chỉnh gương chiếu hậu ngay ngắn rồi hỏi: "Công ty của cô ở đường nào?"
"Nè, anh đừng có ngang ngược vậy chứ! Tôi không cần biết anh là tổng giám đốc của Tề Việt gì đó, anh cũng không thể làm như vậy......" Phạm Y liên tục kháng nghị, nhưng lúc cô cảm thấy xe bắt đầu di chuyển thì cô không thể tin được mà quay đầu qua, tức giận đấm lên cánh tay của anh ta, "Anh....... Anh.......Mau dừng xe!" Tại sao anh ta lại có thể quá đáng như vậy, cô có mù đường đi nữa cũng không cần anh ta lái xe đưa cô đi làm.
"Công ty của cô ở đường nào?" Duy Dung trầm giọng hỏi, liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Phạm Y bị ánh mắt của anh trừng liền có cảm giác như bị mãnh thú nhìn chăm chăm vào con mồi là cô, sợ đến mức không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nói địa chỉ công ty.
Phát hiện chỗ cô nói có cùng địa chỉ với Cạnh Thiên, Duy Dung sững sờ, kinh ngạc quay đầu nhìn cô từ trên xuống. "Cô làm việc ở Cạnh Thiên?"
Nghĩ đến việc anh tự nhiên quyết định tự do của cô, còn hung hăng kéo cô nhét vào xe, cô không thèm để ý đến anh ta nữa!
"Hừ!" Khẽ hừ một tiếng, Phạm Y quay đầu nhìn ra cửa sổ, từ chối trả lời anh.
"Nói." Duy Dung không kiên nhẫn gầm nhẹ.
"Tôi không thèm nói cho anh biết.” Phạm Y thở phì làm mặt ngáo ộp với anh, mắt trợn trắng, để xem sự bướng bỉnh của cô có thể làm khó dễ được anh không.
Duy Dung nhân lúc đèn xanh chuyển qua đỏ, quay đầu nhìn cô, phát hiện cô đang trẻ con mà làm mặt ngáo ộp với anh, vẻ mặt bướng bỉnh tựa như đứa bé chưa lớn, anh không nhịn được bật cười. "Này, cô bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn làm ngáo ộp giống trẻ con nữa, cô không biết ngượng à?"
Ai cần anh lo! Không để ý tới sự giễu cợt của anh ta, Phạm Y tức giận trừng mắt nhìn anh ta. Anh cười trấn an, "Giao thông thành phố Đài Bắc đã đủ loạn, cô có cần phải thêm vào một chút nữa không?" Thật sự không hiểu tại sao người nhà của cô có thể yên tâm để cô lái xe đi làm?