Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 6: Quản chặt

Sự cố nhỏ ngoài ý muốn trên sân bóng qua đi, nhóm Alpha và nhóm Beta tự kỷ lần lượt đi về khu giảng đường.

Thích Vũ nhìn nhóm Alpha ai nấy đều cao mét 8 phía trước, nói với vẻ kích động: “Lạc thần, trận bóng rổ vừa rồi chơi rất hay. Tốt quá rồi! Lần này coi như mày đã bám được lớp trưởng rồi.”

Lạc Hành Vân bình luận: “Từ “bám” này dùng rất hay.”

Thích Vũ phân tích: “Bám được lớp trưởng sẽ cực kỳ có lợi. Mày có quan hệ tốt với lớp trưởng thì bọn tao cũng có thể làm quen với cậu ấy. Qua lại với cậu ấy rồi, nhất định sẽ có các bạn nữ nhờ bọn mình đưa thư tình hộ. Lớp trưởng thần thánh cao xa vời vợi không thể chạm tới, chắc chắn sẽ không nể tình từ chối bọn họ. Đến lúc đó, nhân lúc các bạn nữ đau lòng muốn chết, chúng ta liền xông lên! Và thế là, tất cả chúng ta đều sẽ tìm được mối tình đầu đẹp như mơ cho riêng mình rồi.”

Hoắc Tư Minh tiếp tục bình luận: “Nghĩ hay đấy.”

Thích Vũ nhớ tới giới tính đặc biệt của Hoắc Tư Minh: “Omega cũng sẽ để mắt tới đấy.”

Tiểu Hoắc chảnh chóa “hừ” một tiếng. Cậu đẹp trai thế này mà phải ôm đùi một Alpha khác để tìm mối tình đầu Omega cho mình sao?

Trong đầu Hoắc Tư Minh không ngừng hiện lên những suy nghĩ liên quan đến vấn đề giới tính, nhanh nhạy nhận ra vấn đề mấu chốt hơn Thích Vũ: “Lão Lạc này, sao mày lại dây dưa với lớp trưởng, rồi cả cái tên Hạc Vọng Lan kia nữa?” Cảnh tượng Lạc Hành Vân được đại ca và hot boy số một của trường tháp tùng đi ra khỏi WC vẫn còn mới nguyên trong đầu Hoắc Tư Minh, càng nghĩ càng thấy hết hồn.

Lạc thần giải đáp: “Từ “dây dưa” này dùng không đúng chỗ lắm.”

Thích Vũ cũng nhận ra vấn đề: “Vậy rốt cuộc tại sao chúng mày lại dây dưa với nhau?”

Lạc Hành Vân đương nhiên không thể nói cho bọn họ biết cậu đã đập Hạc Vọng Lan một gậy từ sau lưng để trả thù cho bạn học Tiểu Thích đây, những chuyện xảy ra sau đó thật sự khiến cậu vô cùng đau đầu. Cậu suy nghĩ, mặt dày nói: “Cứ coi như vì tao đẹp trai đi.”

Thích Vũ: “Ôi cha, thế này cũng gei ghê. Hàng của Alpha khủng lắm đó.”

Hoắc Tư Minh 18cm: “Tao cảm thấy bị xúc phạm đấy nhé.”

Lúc đi đến ngã rẽ, Hoắc Linh kéo tay Lâm Chi Chi đến tìm bọn họ.

Hoắc Tư Minh thấy em trai mình cấu kết thông đồng với bạn gái, lập tức nhăn mày: “Em như thế này không sợ bị Chư Nhân Lương bắt gặp sao?”

Chư Nhân Lương là thầy Tổng phụ trách trường Trung học phía Nam thành phố, nghề chính là bắt các cặp đôi yêu sớm, nghề phụ là lên lớp dạy học, cường giả lâu năm của nhóm FFF (*), bắt được cặp nào là cặp đó tan vỡ.

(*) Nhóm FFF (FFF Inquisition – light novel “Baka to Tesuto to Shōkanjū”, hay còn có tên tiếng Việt là “Lũ ngốc, bài thi và linh thú triệu hồi”) là một hội nhóm dị giáo thuộc lớp 2-F. Họ mặc áo choàng đen, cầm lưỡi hái tử thần và đeo mặt nạ có chữ F. Bản thân họ là những người không được các bạn gái trong trường chú ý tới, nên đã cùng nhau lập nên hội nhóm này để xét xử những người được mến mộ hoặc những người có bạn gái.

Hoắc Linh không hề sợ hãi, kéo bạn gái nói: “Không sợ, bọn em là chị em tốt mà!”

Mấy anh trai Beta: “…”

Omega đúng là muốn làm gì cũng được.

Anh trai cậu còn đang thở oxy nhưng điều đó chẳng khiến Hoắc Linh bận tâm, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn hơi ngước lên, cậu hỏi Lạc Hành Vân: “Lạc thần, Bùi thần có mùi gì vậy?”

Là Omega duy nhất dây dưa dính dáng với nhóm Beta tự kỷ, Hoắc Linh khá thân với mấy người bọn họ.

Trong trận chiến thế kỷ giữa hot boy số một và đại ca đứng đầu trường hôm nay, chẳng biết vì sao bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng Lạc Hành Vân!!!

Lâm Chi Chi còn kể Beta cùng lớp cô được khoác áo của Bùi thần, được chạm vào người Bùi thần, nghe đến đây cũng đủ khiến máu nóng Omega sôi trào.

Tuy Lâm Chi Chi cũng học lớp 8, còn ngồi cạnh Thẩm Thư Ý, nhưng trước giờ cô chưa từng nói chuyện với nhóm Lạc Hành Vân, nên lúc này muốn hóng hớt chút chuyện cũng chẳng biết phải mở miệng thế nào.

Hoắc Linh tự nhủ, thế này chẳng phải trùng hợp quá hay sao, cậu rất thân với Lạc thần đấy, bạn của anh cậu mà. Vì thế, Hoắc Linh hào hứng kéo tay chị em tốt của mình tới hỏi han xem sao, tiện thể làm yên lòng hậu cung đang xôn xao của Bùi thần.

Hoắc Tư Minh cảm thấy em trai mình chẳng rụt rè chút nào: “Có ai như em không? Vừa mở miệng đã hỏi mùi của người ta như thế nào?” Thế có khác gì một đứa con gái hỏi chỗ đó của con trai dài bao nhiêu cen-ti-mét không cơ chứ? Kẻ làm anh cậu đây phải đứng ra duy trì nề nếp nhà họ Hoắc.

Hoắc Linh có gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng nhưng lại mang trong mình một trái tim máu S: “Em muốn biết em phải biết! Em muốn đặt một lọ nước hoa có mùi như vậy để dùng trước khi đi ngủ! Mỗi ngày được thưởng thức hương thơm ấy, chắc chắn em sẽ ngủ rất say!”

Lạc Hành Vân đã trả áo khoác cho Bùi Diễn, vì thế cậu chủ động kéo khóa áo ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi bên trong: “Em tới ngửi thử xem, có lẽ vẫn còn chút mùi đấy, muộn hơn chút nữa nó sẽ bay mất.”

Hoắc Linh dang rộng hai tay định nhào tới, Hoắc Tư Minh nhanh tay đẩy ra rồi kéo hai vạt áo Lạc Hành Vân lắc mạnh: “Lão Lạc à, tao coi mày là anh em, sao mày lại muốn làm em rể của tao chứ?”

Tiếng nô đùa của bọn họ không hề nhỏ, nhóm Alpha đi phía trước đang nói chuyện với người khác, nghe vậy liền quay đầu liếc nhìn.

Cái liếc mắt kia kéo dài khá lâu, tuy không quá mẫn cảm nhưng Hoắc Tư Minh vẫn có thể cảm nhận một luồng khí lạnh toát ra từ xương, báo hiệu điều chẳng lành sắp xảy đến. Hai tay cậu cứng đờ, vội vàng buông áo Lạc Hành Vân ra, run sợ vỗ hai cái, vuốt phẳng cho bạn mình.

Đôi mắt đen thẫm của Alpha hơi nheo lại.

Hoắc Tư Minh nhanh chóng rụt tay về, quy củ đặt tay hai bên mình.

Lạc Hành Vân ngây thơ đối diện với ánh mắt sâu thẳm đã khôi phục sự bình tĩnh của lớp trưởng. Cậu cảm thấy ngại ngùng, khẽ xoa mũi theo bản năng.

Lớp trưởng đã cứu cái mạng chó của cậu một lần nên cậu vô cùng kính sợ hắn. Có khi nào lớp trưởng cảm thấy bọn họ quá tùy tiện khi ôm ôm ấp ấp một Omega ở nơi công cộng như thế này không? Hình như Alpha rất kiêng kị chuyện này.

Lạc Hành Vân nhích về phía Thích Vũ, tỏ vẻ đứng đắn đàng hoàng.

Lúc này Bùi Diễn mới quay đầu lại, đi tiếp.

Nhóm tự kỷ im lặng gần mười giây mới trở lại bình thường.

Hoắc Linh hít sâu một hơi, nhìn theo bóng lưng Bùi Diễn: “Em tình nguyện đánh đổi cả cuộc đời để được Bùi thần liếc nhìn một lần như vậy.”

Hoắc Tư Minh, Lạc Hành Vân: “Mời ngài!”

Khi ấy, cả hai người bọn họ đều cảm nhận được một luồng sát khí. Hoắc Tư Minh không nhịn được, phải tiếp tục thở oxy. Cậu không muốn Bùi Diễn thành em rể mình, cậu không muốn.

“Mối quan hệ giữa cậu và lớp trưởng là như thế nào?” Lâm Chi Chi lấy giấy bút ra, bắt đầu phỏng vấn Lạc Hành Vân.

Là cây bút lâu năm của tập san trường kiêm hội phó hậu cung Bùi thần, Lâm Chi Chi cảm thấy đây là một tin tức cực kỳ quan trọng.

Lạc Hành Vân: “Chị gái à, cậu ấy ngồi chéo sau cậu đấy, cậu còn hỏi bọn tôi có quan hệ gì, nghe có logic không trời?”

Lâm Chi Chi: “Khi ở trường hai người không có chút liên hệ nào, điều này tôi biết, nhưng biết đâu cả hai lại ngấm ngầm ở chỗ khác thì sao? Quan hệ của hai người là như thế nào?”

“Không có quan hệ gì cả.” Lạc Hành Vân ngừng một chút, lại nói tiếp: “Cho dù có tôi cũng không dám kể với cậu. Tôi từng đọc fanfic cao H lớp trưởng x Hạc Vọng Lan mà cậu viết, quá đáng sợ!”

Lâm Chi Chi đẩy cặp kính đen của mình: “Vậy nghĩa là có.”

“Thật sự không có.” Thích Vũ đứng ra làm chứng: “Lạc thần tự kỷ lắm.”

Lạc Hành Vân: “Mày có thể không nói thêm vế sau mà.”

Thích Vũ: “Xin lỗi Lạc thần, bản chất của mày lỡ khắc sâu vào não tao mất rồi.”

“Bọn họ đúng là một đám con trai Beta đích thực.” Lâm Chi Chi quay đầu xác nhận với Hoắc Linh: “Chuyện lầy lội của bọn họ tôi có thể ngồi hóng cả năm.”

“Bùi thần theo chân bọn họ, chứng tỏ cậu ấy cũng thuộc dạng lầy ngầm.” Hoắc Linh lộ vẻ khao khát: “Ôi, thật muốn thấy Bùi thần nhây một chút.”



“Quản chặt quá nhỉ.” Thẩm Thư Ý thấy Bùi Diễn quay đầu liền trêu ghẹo.

Hôm nay, cách anh Bùi nhà hắn đối xử với Beta tên Lạc Hành Vân kia không bình thường chút nào. Dọc đường, cứ được một lát anh Bùi lại quay đầu nhìn cậu ta, đây là tình cảm sâu đậm nồng thắm đến nhường nào chứ?

“Vậy tao cũng quản mày luôn nhé?” Bùi Diễn nghe vậy, tùy tiện gác tay lên vai Thẩm Thư Ý.

Sau khi ra về, Thẩm Thư Ý hỏi mượn Hoắc Tư Minh mặt nạ oxy hít suốt mười phút.



Thẩm Thư Ý bị Bùi Diễn nhây một hồi, ngay cả câu hỏi quan trọng “vì sao” cũng không thốt thành lời.

Có điều, là một Alpha có đầu óc sắc bén, Thẩm Thư Ý dùng ngón chân cũng đoán ra được nguyên nhân.

Hắn đoán Lạc Hành Vân chính là người âm thầm dùng chiến thuật bao vây xử Hạc Vọng Lan ngày hôm qua.

Hôm qua, sau khi tan học, Bùi Diễn một mình đi tới thư viện trong khu đại học. Mấy người bọn họ đều không đi cùng, Bùi Diễn cũng chẳng thể tìm được một Beta không hề quen biết để thương lượng việc này. Vậy nên, rất có khả năng chiến thuật bao vây hôm qua là do Lạc Hành Vân tự phát.

“Dũng cảm thật đấy, bắt gặp đại ca và hot boy trường đánh nhau còn dám xông lên giúp đỡ.” Thẩm Thư Ý phải nhìn người bạn học ngồi chếch phía sau lúc nào cũng chăm chú làm bài với cặp mắt khác xưa.

Beta cao gầy, yên lặng cúi đầu làm bài tập tiếng Anh, mái tóc không được cắt tỉa cẩn thận che quá nửa gương mặt, trông rất khiêm tốn, không hề giống người sẽ ra tay đánh ai đó.

Thật sự khó mà tin được.

Thẩm Thư Ý lại nhìn sang anh Bùi nhà mình.

Bùi Diễn đeo tai nghe Beyerdynamic (*), cũng đang im lặng làm bài. Dây tai nghe uốn lượn trên cổ áo sơ mi mở rộng, phác họa rõ nét xương quai xanh cùng vết bầm màu xanh vàng.

(*) Tai nghe Beyerdynamic: Beyerdynamic là hãng thiết bị âm thanh hàng đầu của Đức chuyên phát triển microphone, headphone cũng như các hệ thống âm thanh không dây chuyên dụng.

Chiến thắng của anh Bùi nhà hắn ngày hôm qua tuyệt đối không dễ dàng như những lời miêu tả qua loa kia. Dù sao đối phương cũng là Hạc Vọng Lan, loại người vô liêm sỉ đến mức dẫn người đi đánh lén. Dù cuối cùng, đối thủ là kẻ phải nằm đất, anh Bùi chắc chắn cũng đã phải trả cái giá rất lớn.

Như vậy, Beta Lạc Hành Vân kia, xem như là ân nhân cứu mạng của anh Bùi nhà hắn nhỉ?

Ừ ha…

“Nhìn cái gì?” Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, Alpha cao quý lạnh lùng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Thẩm Thư Ý dò hỏi một cách khôn khéo: “Anh Bùi, bọn tao đi theo mày nhiều năm như thế, cùng mày đánh Đông dẹp Bắc, hy sinh bao nhiêu máu và nước mắt, sao mày… chẳng đối xử với bọn tao tốt như vậy hả?”

Vừa nói, hắn vừa hơi hất cằm về phía Beta kia, tỏ vẻ tao đã biết bí mật nhỏ giữa bọn mày rồi nhé.

Bùi Diễn không thừa nhận cũng chẳng phủ định, vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên, khóe môi hơi cong lên: “Bồi thường cho mày.”

Dứt lời, hắn đặt bàn tay to rộng lên vai Thẩm Thư Ý.



Trương Lượng huých khuỷu tay Hoắc Tư Minh: “Lão Thẩm bàn bên hỏi mượn mặt nạ oxy của mày.”

Hoắc Tư Minh đang lau phần ống thở, hừ lạnh: “Chẳng phải cậu ta mới vừa mượn sao! Vết nước bọt còn chưa lau khô đây này, má nó.”

Cậu không để ý tới Trương Lượng mà đưa mắt nhìn Thẩm Thư Ý ở lối đi nhỏ đối diện đang sắp nổ tung vì pheromone của Bùi Diễn, hùng hổ đưa mặt nạ thở sang một cách rất miễn cưỡng.

Hoắc Tư Minh: “Ngày mai cậu phải bồi thường cho tôi một cái khác.”

Thẩm Thư Ý: “Con mẹ nó, cậu ki bo quá đấy.”



Buổi tối, sau khi tan học, cả nhóm tự kỷ về nhà, chỉ còn một mình Lạc Hành Vân đi tới canteen.

Hoàn thành xong một bài thi tiếng Anh, Lạc Hành Vân đói đến mức da bụng dán vào da lưng. Cậu mua thêm hai đồng tiền cơm, tìm một chỗ ngồi xuống, vui sướиɠ lấy một quả trứng vịt muối trong túi ra, từ tốn bóc.

Cậu mua trứng vịt muối ở chợ, 8 quả mười đồng, khi lấy đũa xắn vào, lớp dầu màu cam trong trứng sẽ chảy ra.

Một quả đủ để ăn hơn nửa cân (*) cơm.

(*) Cân (theo đơn vị Trung Quốc): = ½ kg bình thường.

Quá tuyệt vời!

Chậu cơm trắng bóng đặt trước mặt Lạc Hành Vân, một tay cậu cầm đũa, tay còn lại bưng bát súp trứng rong biển miễn phí, cứ ăn một miếng cơm lại uống một ngụm canh. Giữa canteen náo nhiệt, cậu ăn cơm mà chẳng khác gì đang nhậu.

Thẩm Thư Ý ở nội trú trong trường, cũng tới canteen ăn cơm. Hắn đang định tiến lên chào hỏi Lạc Hành Vân thì trước cửa đột nhiên trở nên ồn ào, Hạc Vọng Lan dẫn theo đám đầu gấu đàn em của mình đi tới.

Mặc dù Thẩm Thư Ý cũng là Alpha, nhưng không phải Alpha nào cũng như Bùi Diễn. Nếu Bùi Diễn ở đây, hắn sẽ nhanh chân chạy ra đứng phía sau Bùi Diễn, mượn danh chính nghĩa nói lời khinh bỉ với Hạc Vọng Lan. Nhưng khi Bùi Diễn không có mặt, hắn sẽ trốn cho kỹ, đây là phản ứng tức thời theo bản năng mỗi khi đυ.ng mặt Hạc Vọng Lan.

Thẩm Thư Ý cúi đầu, giả vờ là một kẻ câm điếc, chỉ âm thầm quan sát.

Lạc Hành Vân đang nhìn xa xăm mơ màng, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn. Bỗng nhiên cả người cậu bị một bóng đen bao phủ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta túm gáy.

“Thầy à~” Hạc Vọng Lan ngọt ngào gọi một tiếng, cặp mắt hoa đào xinh đẹp đầy vẻ hài lòng đánh giá Beta.

Dáng vẻ Lạc Hành Vân lúc này hệt như một chú hamster rơi vào trạng thái tê liệt sau khi bị người khác cắt ngang lúc ăn cơm, hai má phình phình, mờ mịt nhìn hắn, đôi mắt hổ phách vô tội mở to, vài hạt cơm trong miệng đáng thương rơi xuống.

Tâm trạng Hạc Vọng Lan tự nhiên tốt hẳn lên, hắn dùng sức vuốt cậu mấy cái: “Hôm nay làm tốt lắm, có muốn thưởng gì không?”

Lạc Hành Vân nhai thêm hai miếng cơm, có lẽ việc cậu ôm bóng chạy sai luật khiến Hạc Vọng Lan cảm thấy cậu đang cố ý hại Bùi Diễn. Cậu bình tĩnh nhìn Hạc Vọng Lan, khuôn mặt hắn toát ra vẻ sung sướиɠ chân thật, chứng tỏ suy đoán của cậu đúng.

Lạc Hành Vân thấy có bậc thang liền leo xuống, chấp nhận sự hiểu lầm để nhận lấy lời khen ngợi cho kẻ phản bội, nhưng cậu không muốn bon chen chút lời gì từ đại ca trường: “… Tôi muốn ăn cơm.”

Hạc Vọng Lan trở mặt ngay tức khác: “Có phải cậu đang khinh thường tôi không?”

Lạc Hành Vân đau khổ giải thích: “Không phải đâu… Tôi thật sự chỉ muốn ăn một bữa thật ngon.” Cho cậu ba phần thịt giá 5 đồng trong canteen là được rồi.

Hạc Vọng Lan thấy cậu thật sự không giống như đang nói linh tinh, buông bàn tay hơi lạnh ra, vỗ nhẹ lên mái tóc vàng của cậu: “Chỉ có chút tiền đồ vậy thôi à. Đi thôi, đi chơi game.”

Nói rồi đôi chân dài duỗi thẳng, đứng lên khỏi ghế, nghiêng người chờ cậu.

Dưới cái nhìn chằm chằm của đám đầu gấu trường, Lạc Hành Vân lùa vội hai miếng cơm, ngoan ngoãn nghe lời đứng lên đi theo hắn. Đi được một quãng khá xa, cậu vẫn ngoái đầu lại nhìn tô cơm của mình, trong mắt toát ra vẻ thèm khát lưu luyến.

“… Rốt cuộc cậu ta muốn ăn tới chừng nào chứ?” Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Thẩm Thư Ý, hắn lấy di động ra, báo tin cho anh Bùi.



Bùi Diễn đang ngẩn người trong xe, bỗng nhiên di động rung lên.

Hắn rũ mắt nhìn, nói với lái xe: “Chú Tống, quay xe đưa tôi về trường.”

Lái xe ngạc nhiên.

Vị thiếu gia lạnh lùng cao quý bình thản giải thích: “Tôi tới quán net lập đội chơi game, đêm nay không về.”

“Dạ, thiếu gia.”

Chiếc xe Bentley lặng lẽ quay đầu, hòa mình vào màn đêm.