Đúng năm giờ chiều, Lâm Hòa Tây đi ra cổng phía bắc trường học.
Quả nhiên xe nhà họ Lâm đúng như lời Lâm Đồng nói, đỗ ven đường chờ hắn.
Lâm Hòa Tây và Lâm Đồng không mấy khi cùng xuất hiện, nhưng cũng có thể đủ để đoán, Lâm Đồng làm như vậy chẳng phải xuất phát từ chợt lương tâm trỗi dậy mà là có lời gì đó muốn nói với hẳn.
Chẳng qua hắn không thể đoán được, trung tâm đề tài sẽ là Du Trọng.
Lâm Đồng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Anh cách xa Du Trọng một chút.”
Lâm Hòa Tây thoáng giật mình, rồi nhanh chóng bật cười: “Sao? Tôi tìm cậu ta khiến cậu mất hứng à?”
Lâm Đồng mặt không thay đổi nói tiếp: “Anh biết là tốt rồi.”
“Thế nhưng,” Lâm Hòa Tây chuyển đề tài câu chuyện, vẻ mặt lạnh xuống: “Cậu có mất hứng hay không, có liên quan nhiều gì tới tôi nhỉ?”
Lâm Đồng xoay người lại, cặp mắt căm tức trừng nhìn hắn: “Anh nên rõ anh có thân phận gì, cậu ấy không phải là người anh có thể bám vào.”
Quan sát cậu ta hồi lâu, Lâm Hòa Tây khó hiểu nhướng mày, giọng nói vi diệu: “Sao vậy? Cậu thích cậu ta?”
Vẻ mặt Lâm Đồng mù mờ, lòng nghi ngờ Lâm Hòa Tây cố ý bẻ cong lời cậu ta nói, ánh mắt ngầm cảnh giác: “Nếu như anh nói là giữa bạn bè, tất nhiên tôi thích –“
Phảng phất như không nghe thấy Lâm Đồng giải thích nửa câu đầu, Lâm Hòa Tây đột nhiên cắt ngang lời cậu ta, kinh ngạc lại thương hại nhìn cậu ta: “Thì ra cậu thích cậu ta, bà Lâm biết con trai bà ta thích con trai không?”
Boộ dạng lạnh lùng và lão luyện lúc trước bày ra giờ này không còn sót lại chút gì, Lâm Đồng giống như bị đốt thuốc nổ, thẹn quá hóa giận mở miệng: “Tôi nói thích con trai hồi nào? Thích con trai là anh mới đúng chứ!”
“Tôi đúng là thích con trai.” Lâm Hòa Tây nghe vậy, ra vẻ sầu khổ khẽ than thở, “Nhưng tôi có cách nào chứ? Sinh ra cũng không phải là tự tôi có thể lựa chọn, thế nhưng bây giờ cậu đang ngăn cản tôi thích người khác chỉ vì tôi được sinh ra. Con riêng thì không thể thích người khác sao? Con riêng không xứng đáng có tình yêu của mình sao?”
Bị hắn giảng đạo lý một hồi khiến hơi hoang mang, sau một lúc Lâm Đồng mới lấy lại tinh thần, nổi giận đùng đùng nói: “Tôi quản anh thích con trai hay con gái làm gì, có liên quan gì tới chuyện tôi nói với anh à?”
Lâm Hòa Tây chậm rãi nói: “Sao không liên quan?”
Lâm Đồng chợt dừng lại, một hồi lâu sau mới vừa sợ vừa nghi ngờ trừng mắt nhìn hắn, “Anh thích cậu ấy?”
Trong lòng Lâm Hòa Tây cảm thấy buồn cười. Tới hôm nay hắn mới phát hiện, người nhà họ Lâm nuôi Lâm Đồng thành người đơn thuần đến như vậy. Đứa em trai này của hắn là cùng cha khác mẹ, hình như ngoài nuông chiều từ bé và đã từng coi thường chán ghét hắn ra, thì cũng còn có chỗ đáng yêu.
Trước đây ở nhà họ Lâm hắn phải chịu bao nhiêu lời nói châm chọc và khinh miệt, bây giờ Lâm Hòa Tây có lòng chọc cậu ta, hắn cố ý cong môi nói: “Sao tôi không thể thích cậu ta? Bộ dạng cậu ta cao lại đẹp trai, trong nhà còn có nhiều tiền, trái cổ cũng rất to, nói không chừng –“
Lúc này Lâm Hòa Tây đột nhiên ghé sát cậu ta, thấp giọng nói bên tai: “Nói không chừng trên giường cũng rất mãnh liệt đấy.”
Lâm Đồng giận giữ không kiềm chế được đẩy hắn ra, ánh mắt nhìn hắn giống như đồ vật thần thánh bị nhiễm bùn dơ, đỏ mặt tía tai nói với hắn: “Du Trọng không thích con trai, hơn nữa sẽ không thích loại con riêng như anh! Anh đừng hi vọng nữa!”
Lúc này Lâm Hòa tây coi như nhìn là hiểu, thích của Lâm Đồng với Du Trọng có lẽ chính là kiểu thích và tôn trọng giữa em trai và anh trai.
“Vậy cậu chờ mà xem đi.” Nụ cười trên mặt hắn càng sâu hơn, dựa lưng vào chỗ ngồi phía sau giọng hờ hững: “Xem rốt cuộc cậu ta có thích tôi hay không.”
Lâm Đồng giận đến mím môi xoay người, không thèm nói thêm lời nào.
Trong khi nói cho Lâm Đồng nghe, gần như không có lời nào là thật, bản thân Lâm Hòa Tây nói xong cũng quên luôn, ý định ban đầu chỉ là muốn trêu tức Lâm Đồng chứ không phải thật sự muốn theo đuổi Du Trọng.
Nhưng không ngờ tới Lâm Đồng tích cực quá mức, đến nỗi mấy tháng sau lại bẩm báo tình huống đó cho Du Trọng nghe.
Dĩ nhiên, bây giờ Lâm Hòa Tây không thể nào biết trước được chuyện của mấy tháng sau, lúc này hắn và Lâm Đồng một trước một sau từ trong xe bước xuống đi vào trong biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Viễn Ngụy đi Bắc Âu hơn hai tháng quả nhiên đang ở nhà, thấy hai người bước vào từ cửa trước, vẻ mặt từ ái lấy quà từ Bắc Âu mang về đưa cho Lâm Đồng.
Lâm Hòa Tây mắt nhìn thẳng đi qua trước mặt hai cha con đang tình cảm thắm thiết, Lâm Viễn Ngụy cũng chẳng thèm cho hắn nửa ánh mắt.
Đã thành thói quen nhà họ Lâm không để ý tới hắn, vẻ mặt Lâm Hòa Tây bình thản và lạnh nhạt trước sau như một. Lâm Viễn Ngụy không có bất kỳ chút tình cảm cha con nào với hắn, hắn cũng giống vậy.
Bảy giờ tối ăn cơm, bốn người nhà họ Lâm trước trước sau sau ngồi vào chỗ, Lâm Viễn Ngụy nâng chén ăn cơm trước, mấy người khác mới động đũa theo.
Trong bữa cơm Lâm Viễn Ngụy hỏi Lâm Đồng tình hình đời sống ở trường học, trong mắt lộ vẻ vui mừng nhàn nhạt.
Vốn từ đầu chí cuối coi Lâm Hòa Tây như không khí, không ngờ bà Lâm lại chủ động hỏi hắn, giọng điệu dịu dàng: “Tiểu Tây thì sao? Ở trường học có kết giao với bạn mới không?”
Lúc này ánh mắt Lâm Viễn Ngụy mới chậm rãi nhìn về phía hắn.
Lúc mới về nhà họ Lâm, Lâm Hòa Tây không khôn khéo hiểu đời bằng bây giờ, bề ngoài bà Lâm đối xử tử tế với hắn, nhưng lại ngầm tìm người theo dõi và áp chế hắn khắp nơi.
Nhận thấy đối phương trong ngoài khác nhau, hắn mười mấy tuổi vẫn mang tính khí ngang bướng khắp người trực tiếp va chạm với bà ta trên bàn cơm.
Lâm Viễn Ngụy giận dữ, mắng hắn không biết biết ơn, không biết liêm sỉ. Nếu không phải là bà Lâm cố ý nói muốn nhận hắn về, hắn còn không biết đang núp nơi đầu đường xó chợ ăn gió nằm sương ở chỗ nào đó.
Còn lúc Lâm Viễn Ngụy mắng hắn, bà Lâm lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn hắn. Nụ cười nơi khóe môi vẫn dịu dàng như cũ, nhưng cảm xúc trong mắt lại lạnh giống như trên mặt sông băng trong mùa đông khắc nghiệt.
Từ lúc đó trở đi, Lâm Hòa Tây dần dần hiểu ra, bà Lâm không phải tử tế tốt bụng gì mà là sau khi trải qua mấy bận nghĩ sâu tính kỹ, quyết định thay vì ném hắn ở nơi nào đó mà bản thân mình không thấy được, còn không bằng nhận người về nhà rồi đặt dưới mí mắt theo dõi.
Dù sao, với của cải phong phú của nhà họ Lâm, trong nhà đột nhiên thêm một người có cũng như không, cũng không phải là không nuôi nổi.
Dụng ý câu hỏi của bà Lâm trong lòng Lâm Hòa Tây biết hết, hắn theo tâm ý của đối phương nhàn nhạt mở miệng nói: “Không có bạn mới ạ, vẫn chơi cùng Ninh Nam.”
Nghe thấy tên con riêng của nhà họ Ninh, Lâm Viễn Ngụy đúng như dự đoạn lộ ra vẻ ghét bỏ và hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lâm Hòa Tây cong môi cười một tiếng, không nói gì thêm.
Đối với biểu hiện của hắn hết sức hài lòng, bà Lâm nhìn Lâm Đồng vẻ mặt càng dịu dàng hơn, “Hiếm khi ba về nhà một chuyến, chủ nhật Đồng Đồng ở nhà hai ngày rồi hãy về trường học.”
Lâm Đồng lộ vẻ khó xử, “Con đã hẹn Du Trọng ngày mai đi xem đua xe rồi.”
Nghe thấy tên Du Trọng, tâm trạng vui vẻ của Lâm Viễn Ngụy bị Lâm Hòa Tây phá hỏng cuối cùng cũng quay lại, “Vậy cứ đi đi.” Ông ta suy nghĩ một chút, lại có phần không yên lòng mở miệng, “Gần đây quan hệ giữa con và Du Trọng không tệ lắm phải không?”
Lâm Đồng thấy thế gật đầu.
“Tốt, tốt.” Trên mặt Lâm Viễn Ngụy rốt cuộc lộ ra nụ cười, “Đồng Đồng con phải nhớ, con phải duy trì quan hệ thân thiết với Du Trọng, không chỉ tốt với con mà còn tốt cho cả ba đó, càng tốt cho nhà họ Lâm chúng ta. Sau này buôn bán và các hạng mục của nhà chúng ta còn phải dựa vào nhà họ Du và họ Chu giúp đỡ.”
Lâm Đồng xẹt qua chút khó chịu và chán ghét, nhưng vẫn im lặng gật đầu.
Một giây sau, khi tầm mắt liếc thấy Lâm Hòa Tây vùi đầu ăn cơm thì tâm tình Lâm Đồng lại tốt lên, nghiêng mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn sang đối phương.
Bộ dạng kia nhìn qua giống như là, đứa trẻ ba tuổi trong nhà trẻ nhận được hoa hồng nhỏ từ cô giáo, sau đó dương dương tự đắc khoe với bạn học cùng lớp không có hoa hồng nhỏ.
Lâm Hòa Tây lặng lẽ mỉm cười.
Vẻ mặt Lâm Đồng nhất thời căng thẳng, lạnh lùng theo dõi hắn, phảng phất như đang chất vấn hắn cười cái gì.
Lâm Hòa Tây không thèm phân cao thấp với đứa bé ba tuổi, rũ mắt tiếp tục chăm chú gẩy xương cá.
Lâm Đồng vẫn mặt không thay đổ theo dõi hắn.
Phát hiện vị trí tầm mắt Lâm Đồng đặt vào, Lâm Viễn Ngụy cũng nghiêng mặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lâm Hòa Tây bộ dạng thuận theo không nói một lời, giống như đang quan sát khuôn mặt dưới ánh đèn càng lộ vẻ tinh xảo, lại giống như là đang tiến hành định giá đối với hắn như một món hàng hóa chưa bán đi. reup là chó nhé các web lậu
Hai giây sau, Lâm Viễn Ngụy thu hồi tầm mắt, giọng trầm trầm mở miệng nói: “Mai con cũng đi cùng Đồng Đồng đi.”
Bàn ăn nhất thời lâm vào yên lặng.
Sau khi ý thức được Lâm Viễn Ngụy đang nói với mình, Lâm Hòa Tây rút xương cá ra, từ dưới ánh đèn chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Suốt ngày đi với đứa con riêng nhà họ Ninh thì còn thể thống gì nữa?”Vẻ mặt Lâm Viễn Ngụy không vui cau mày, “Nếu con là người nhà này, ăn cơm trong nhà cầm tiền trong nhà thì nên vì nhà này làm chút gì đó.”
Lời khó nghe lọt vào trong tai, Lâm Hòa Tây vẫn mặt không đổi sắc như cũ.
Hiển nhiên nhớ lại lời Lâm Hòa Tây đã nói, Lâm Đồng ngồi bên bàn phía đối diện lúc này vừa giận vừa sợ.
Thu hết bộ dạng không dám tin của cậu ta vào trong mắt, Lâm Hòa Tây khẽ nở nụ cười, “Vâng, thưa ba.”