i cho nguội, lúc này mới đưa qua.
Dậy sớm đã ăn mấy khối thịt, thịt nướng không thể so thịt hầm, thật sự là không tốt cho tiêu hóa.
Ai ngờ tiểu hài nhi nhận thịt, rồi lại lập tức cúi đầu, đưa lên cánh tay nhỏ hướng miệng nàng, muốn nàng ăn trước, bản thân lại không hề sốt ruột.
Trong lòng Triển Linh đã muốn hoá thành nước, nàng cúi đầu hôn lên trán tiểu hài tử, cảm thấy thật mỹ mãn nói: “Chính ngươi ăn đi, cắn rồi mới nuốt.”
Tiểu hài nhi lúc này mới do do dự dự mở miệng, lại híp mắt hướng nàng cười, một bộ dáng thập phần thoả mãn.
Đồ ăn là động lực cho hai người Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử phi nhanh tốc độ đổ đầy lu nước, sau đó bộ dạng như nàng dâu nhỏ ngựợng ngùng cọ cọ đến kế bên đóng lửa ngồi xuống, căng thẳng nhìn chằm thịt nướng trong tay Triển Linh.
Triển Linh bật cười, “Được, ăn đi.”
Nàng cũng từng bởi vì nhiệm vụ mà đói quá, nên biết cái cảm giác ngực dán vào lưng này, dạ dày bị cào như là bị phỏng đến nơi, cảm giác này cũng đủ cho một người bình thường vững vàng tâm lý bị bức điên. Nếu đã quyết định giữ bọn họ lại, nàng cũng khinh thường dùng thủ đoạn ti tiện này tra tấn họ.
Lời còn chưa dứt, kia hai người cũng đã chạy nhanh tới.
Bọn họ thậm chí không rảnh lo lắng có nóng hay không, trực tiếp dùng tay bắt lấy xé thịt, sau đó điên cuồng nhét thịt vào miệng, thỉnh thoảng lại há miệng hồng hộc để thở thường thường hé miệng hồng hộc để thở, bị nhiệt nóng làm cho cảm động, nước mắt cũng muốn xuất ra.
Quá thơm!
Cái này cùng thịt hầm vừa rồi hoàn toàn bất đồng hương vị, thịt hầm vừa non lại vừa mềm, vào miệng là tan, cái này lại thập phần ngon hơn, còn mang theo vị thịt nướng có mùi tiêu đặc trưng.
Bọn họ đã mấy ngày không ăn cơm, không có tư cách gì mà bắt bẻ có muối hay không có muối? Chỉ cảm thấy sinh mạng đang nằm trong miệng mình, cũng không rảnh lo lắng nóng hay không nóng, liều chết mà nhai vào.
Ăn không được mấy miếng, Nhị Cẩu Tử đột nhiên rơi nước mắt, vừa khóc vừa tiếp tục ăn, hàm hàm hồ hồ gào nói: “Cha, nương! Chúng con gặp được người hảo tâm, cha nương nhị lão hai người cũng ăn một miếng đi a!”
Đừng nói bị sai làm việc, trong năm có thiên tai, vì một miếng ăn mà có thể xảy ra mạng người, hắn trước đó còn đi nhà người ta trộm lương thực, còn uy hϊếp chủ nhà, kết quả người ta chỉ đá hai phát, còn cho bọn họ thịt ăn, thật không có gì là không thoả mãn.
Cha nương Thiết Trụ đã sớm mất, lúc gặp hoạ đầu năm cũng chưa có rơi lệ qua, lúc này nghe Nhị Cẩu Tử gào khóc trong lòng cũng đầy cảm xúc, hốc mắt cũng ngăn không được chảy nước mắt.
Ai, thế đạo này!
Ông trời quá đui mù!
Triển Linh thở dài, dùng giày đá vào mông Nhị Cẩu Tử, “Khóc cái gì, về sau chỉ cần ngươi hảo hảo làm việc, cũng không để ngươi thiếu ăn!”
Nhị Cẩu Tử liên tục gật đầu, hai ba miếng ăn hết thịt trong tay, bỗng nhiên thình thịch một tiếng hắn dập đầu quỳ xuống, ở trên mặt đất không ngừng dập đầu: “Cô nương, về sau ta đề uddi theo cô nương làm việc, chỉ cần cho ta cơm ăn là được! Cô nương thu ta đi, sau này cô nương chính là đại ca của ta, không là đại tỷ, đại tỷ! Đại tỷ, thu ta đi!”
Thiết Trụ cảm thấy thịt trong miệng nhạt như nước ốc, phun không ra mà nuốt cũng không xuống, nghẹn ở trong họng đến khó chịu. Hắn còn có thể nói gì sao? Đệ đệ do chính mình mang tới giờ lại làm trò ở trước mặt mình nhận người khác làm đại tỷ!
Ngươi không ngại mất mặt sao! Người mù đều có thể nhận ra cô nương này so với ngươi không phải là trẻ hơn rất nhiều a!
Trái phải cũng chưa kịp nghĩ, Thiết Trụ lung tung nhai thịt, cắn răng một cái, cũng theo đệ đệ quỳ xuống, “Đại tỷ!”
Bọn họ huynh đệ hai người cũng không có tinh thông nghề nghiệp gì, lại là người đần độn, mặc dù không đói chết, chung quy cũng sẽ không làm nên tiền đồ gì, như thế nào có thể an ủi linh hồn cha nương trên trời đây? Nhưng thật ra vị cô nương này trông có vẻ bất phàm, hành sự cũng rộng rãi phóng khoáng, đi theo nàng, có lẽ không chừng cũng có cơ hội chuyển đời!
Hiện tại đã gọi một tiếng đại tỷ, cũng đã liền quỳ, hai người này đều đã tỏ vẻ cam tâm tình nguyện lưu lại, hơn nữa cũng có thể là lưu lại cả đời, so với vừa rồi bị ép buộc lưu lại là không giống nhau.
Sau khi đã nhận chủ nhân rồi, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử phi thường tự giác mà thực hiện nhiệm vụ, trước tiên quét tước phòng ốc, đi nhặt rất nhiều củi khô bên ngoài về, lại lấy thêm chút cỏ khô về đốt lửa, sau khi xong còn hăng hái chạy tới trước mặt Triển Linh chân chó hỏi: “ Đại tỷ, chúng ta còn có thể làm gì sao?”
Triển Linh quay đầu, ở trên mặt đất lập tức xuất hiện mấy con thỏ đang chảy máu đầm đìa, Nhị Cẩu Tử cổ họng vừa động, chân tay liền theo bản năng mềm nhũn ra.
Triển Linh ừ một tiếng nói “ Hết rồi”
Hai người tuỳ tùng này liền nhanh lui về sau, thành thành thật thật khoanh tay đứng ở bên cạnh tiếp tục chờ phân phó.
“Ta họ Triển, về sau đều gọi ta Triển cô nương, còn tiểu tử này, là đệ đệ của ta.” Triển Linh xoay mặt nhìn tiểu hài tử đang ngồi xổm bên cạnh, “Tự nhiên là Triển đại thiếu gia rồi.”
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử liếc nhìn đối phương, đều cảm thấy kêu một tiểu oa nhi gì đó đại thiếu gia có chút hoảng hốt, nhưng mà nếu bàn về đạo lý, tựa hồ lại không sai, lập tức quy quy củ củ hướng tiểu hài nhi khom lưng, “ Triển đại thiếu gia.”
Tiểu hài nhi chớp chớp mắt, hai căp lông mi nhấp nháy, sau đó trên mặt phấn nộn tràn đầy nghi hoặc, không hiểu chuyện gì nhìn về phía Triển Linh, duờng như đang hỏi đây là gọi ai?
Triển Linh cười phụt một tiếng, cảm thấy hắn ngốc ngốc đáng yêu, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Tỷ tỷ nghĩ đặt tên cho ngươi, ngươi kêu Triển Hạc có được hay không? Ta hai tỷ đệ chúng ta tên đều là chim, hạc khiếu cửu thiên, ý nghĩa cũng khá tốt.”
Kỳ thật nàng không nghĩ sẽ đặt tên, trong đầu tự nhiên lại hiện ra một cái tên có tần suất sử dụng cực cao là Triển Bằng, nhưng cúi đầu nhìn lại khuôn mặt nhỏ tinh xảo của tiểu hài nhi, liền lập tức nói không ra được cái tên này.
Quá không hợp, không thể nào nói ra miệng được!
Triển Hạc đi, tiên hạc vừa cao nhã lại vừa mỹ lệ, còn có ngụ ý cát tường trường thọ, lại vô cũng đẹp.
Tiểu hài nhi thực vui vẻ gật gật đầu, nhanh chóng tiếp thu cái này tên mới này.
Hắn cúi đầu bẻ đầu ngón tay xinh đẹp liền ngốc nghếch cười.
Chim nha, ta cùng tỷ tỷ đều là chim giống nhau nha