Con của cô...
nhất định không thể là con của Nguyễn Thiên Lăng!
Tuy nhiên, Giang Vũ Phi không thể giấu nụ cười khổ tâm.
Nếu đã cho cô tái sinh, sao không để cô tái sinh vào hai năm trước, như vậy cô đã không lấy
Nguyễn Thiên Lăng.
Tuy nhiên đêm tái sinh đó kể ra cũng không muộn, dù sao bi kịch vẫn chưa xảy ra, cô có thể tránh được hậu quả chết thê thảm.
Tất nhiên là được sống lại thêm một lần, cô sẽ không lãng phí cơ hội trời cho này.
Giang Vũ Phi vô tình nắm chặt nắm tay nguyện
thề trong lòng, cô nhất định phải thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng, nhất định ly hôn với anh ta.
----
Đêm đó, Nguyễn Thiên Lăng về nhà rất muộn.
Căn
nhà này đối với anh mà nói, nó chỉ là nơi để ngủ.
Anh luôn có những buổi tiệc tùng không ngớt, phụ nữ để thay đổi đếm không xuể.
Giang Vũ Phi của kiếp trước mỗi ngày đều cô đơn chờ đợi trong căn biệt thự rộng rãi, mỗi khi anh về đến nhà, ngửi
mùi nước hoa trên người anh là
cô lại đau lòng.
Nhưng bây giờ cô sẽ không như vậy nữa, bất kể anh có về hay không, bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, cô đều không quan tâm.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng về đến nhà, Giang Vũ Phi đã ngủ.
Thường ngày, lúc nào cô cũng
để lại đèn bàn, bất luận anh về muộn chừng nào thì trong nhà cũng có sẵn ánh đèn ấm áp.
Đêm nay không có, Nguyễn Thiên Lăng mở cửa phòng ngủ, bóng tối trong phòng làm anh không quen liền
chau mày lại.
Anh bật hết đèn lên, trong phòng ngủ sáng trưng, ánh sáng chói mắt.
Giang Vũ Phi bị làm cho thức giấc, cô đưa tay dụi đôi mắt cay xè
đi tắt đèn, sau đó chỉ để lại cây đèn bàn.
“Làm ơn nếu lần sau anh có về trễ, đừng có tùy tiện mở hết tất cả các đèn, như vậy sẽ làm phiền giấc ngủ của người khác.” Lạnh nhạt nói xong, cô xoay người quay lưng lại với anh, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi ngạc nhiên, đây là thái độ nói chuyện của Giang Vũ Phi với anh sao?
Hôm nay cô không để đèn cho anh đã đành, còn dám nói anh làm phiền giấc ngủ của cô!
Con đàn bà này, vẫn còn thù vặt chuyện hôm qua bỏ lại cô ta giữa đường, để cô ta dầm mưa cảm lạnh phát sốt?
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhếch mép, nhìn chằm chằm vào cô một lát rồi bỏ vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm rất lớn, Giang Vũ Phi không thể ngủ được.
Nguyễn Thiên Lăng là như vậy, làm gì cũng theo ý mình, vốn dĩ chẳng quan tâm đến cảm nghĩ của người khác.
Ngày nào anh cũng về trễ đã đành, khi tắm lại mở nước thật lớn, nói chung là làm ồn đến nỗi cô không ngủ được.
Thật không hiểu nổi, sao kiếp trước cô lại yêu anh ta được.
Nguyễn Thiên Lăng quấn khăn tắm lên người rồi bước ra, Giang Vũ Phi ngồi dậy lạnh nhạt nói với anh: “Sau này anh đi
tắm, vặn nước
nhỏ
lại
một chút được không? Nếu không tôi dọn qua phòng khác ngủ, để
không làm phiền lẫn nhau.”
Nguyễn Thiên Lăng nheo nheo mắt, ánh mắt thật sắc bén.
“Giang Vũ Phi,
hôm nay rốt cuộc cô sao vậy? Tôi làm gì cũng không vừa lòng...
Ăn trúng thuốc nổ phải không? Nếu
hôm qua
không bỏ cô lại
giữa đường thì cô đâu đến nỗi như vậy... đúng không?”
Giang Vũ Phi cúi mặt che nụ cười lạnh nhạt.
Giang Vũ Phi của ngày trước đích thực rất yêu anh, không bao giờ thấy anh chướng mắt.
Nhưng Giang Vũ Phi sau khi tái sinh đã không còn chút tình cảm nào với anh, cô ghét anh còn không hết, sao có thể bỏ qua tất cả.
“Anh tưởng tôi đang chấp nhặt chuyện hôm qua sao? Nếu tôi muốn chấp nhặt thì tôi đã làm từ lúc cưới anh rồi. Nguyễn Thiên Lăng, nếu như anh đã không có cảm tình với tôi thì chúng ta không nên tiếp tục đóng vai cặp đôi hoàn hảo nữa!”
Nguyễn Thiên Lăng giật mình, sau đó đôi mắt tối sầm.
“Cô muốn ly hôn với tôi?”