Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 4

Nặc Nhất Nhất lần thứ hai xám xịt.

Nhưng cô vẫn tuân theo phản ứng đầu tiên, nhất định phải tránh xa nữ nhân mà cô cho rằng nguy hiểm này.

Ngày vẫn cứ đang tiếp tục, chỉ là đối với Nặc Nhất Nhất mà nói đã biến hóa long trời lỡ đất. Có thể dùng một câu nói khái quát - cầu vồng trong lòng ta và cầu vồng trước mắt có sự khác biệt rất lớn, lúc ta vươn tay cho rằng có thể chạm đến cầu vồng thì oạch một cái ngã vào vực sâu vạn trượng, ngã một cái mất xác.

Mười hai giờ đêm, cô bị chuông điện thoại đánh thức, Trần cảnh trưởng nói cho cô biết đang vây bắt một đường dây mại da^ʍ, bảo cô đến soát người. Cô gật đầu đáp lời, quay đầu nhìn một chút chiếc giường của Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc còn đang cầm ipad không biết xem cái gì, trên mặt vẫn như trước có nụ cười quỷ dị.

"Thức dậy làm gì?"

Lưu Bạch Ngọc tháo tai nghe xuống, Nặc Nhất Nhất chỉ chỉ điện thoại: "Nói bắt người, bảo tôi đi soát người."

Lưu Bạch Ngọc nhíu mày: "Một mình em vừa tới làm sao có thể đơn độc chấp pháp, những đại hình cảnh này có phải não đều vào nước không, em chờ một lát, tôi cùng em xuống dưới."

Nặc Nhất Nhất không hé răng, kỳ thực cô không dám nói cho Lưu Bạch Ngọc biết, Trần cảnh trưởng ở trong điện thoại len lén nói cho cô biết, phải nghĩ hết tất cả biện pháp kéo theo Lưu Bạch Ngọc xuống, tổ tông này không ai dám sai sử. Nghe ý của mọi người, đều là rất sợ Lưu Bạch Ngọc, nhưng Nặc Nhất Nhất lại cảm thấy nàng thiện lương lại đáng yêu.

Nghĩ vậy, Nặc Nhất Nhất cười híp mắt nhìn về phía Lưu Bạch Ngọc, muốn nói vài câu cảm kích, bất thình lình, cô nhìn thấy, nhìn thấy màn hình ipad của Lưu Bạch Ngọc đặt ở trên giường có một nữ quỷ đang bò ra bên ngoài, tim vừa nhảy, không lên tiếng.

Lưu Bạch Ngọc mặc cảnh phục, quay đầu nhìn Nặc Nhất Nhất liền nở nụ cười: "Muốn xem không? Phi kinh dị bản mới nhất."

"...."

Nặc Nhất Nhất nuốt ngụm nước miếng, trừng mắt lớn chuông nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc cười càng sáng lạn hơn, không sai, tiểu bạch thỏ cũng có lúc tức giận, mở rộng tầm mắt rồi.

Chờ sau khi xuống lầu, Nặc Nhất Nhất mới hiểu được vì sao nhất định phải có một cảnh sát nhiều kinh nghiệm đi theo.

WOw, một hàng tiểu chân dài ngực lớn váy ngắn tiểu muội muội dán tường đứng, Nặc Nhất Nhất nhìn thấy sửng sốt, một người xinh đẹp hơn một người.

Trần cảnh trưởng mang theo người trong đội đang kiểm kê vật phẩm, thấy Nặc Nhất Nhất xuống đến cười gật đầu, thấy sau lưng nàng là Lưu Bạch Ngọc, miễn cưỡng cười cười. Nặc Nhất Nhất quả nhiên không giống bình thường, thật sự có thể gọi được tổ tông này.

"Từ đâu mà bắt về? Mỗi người mỗi đẹp."

Lưu Bạch Ngọc mạn bất kinh tâm hỏi, Nặc Nhất Nhất lại cảm giác được xung quanh nàng tán phát khí tràng hàn lãnh, dưới đáy lòng Nặc Nhất Nhất cảm thán, Bạch Bạch thật có dáng vẻ cảnh sát.

"XX hội quán."

"Khó trách."

Lưu Bạch Ngọc gật đầu, lại nhìn thoáng qua Nặc Nhất Nhất: "Theo tôi."

"Nga."

Nặc Nhất Nhất liền vội vàng gật đầu, cơ hội học tập này cô phải quý trọng, lần sau không thể lại để cho Lưu Bạch Ngọc nửa đêm còn phải mệt nhọc. Mới vừa nói với Nặc Nhất Nhất xong Lưu Bạch Ngọc liền biến sắc, đưa tay chỉ một mỹ nữ chân dài trong đó, nhíu mày lớn tiếng nói: "Em theo tôi lại đây."

Một màn này từ ôn nhu đại tỷ tỷ biến thành Mẫu Dạ Xoa vun roi khiến Nặc Nhất Nhất nhịn không được hít một hơi, ngoan ngoãn đi theo.

Lưu Bạch Ngọc dẫn theo nữ nhân kia vào toilet nữ, dùng nháy mắt ra hiệu cho Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đóng kỹ cửa lại.

"Soát người, cởϊ qυầи áo, từng cái từng cái cởi ra!"

Lưu Bạch Ngọc giọng nói của Lưu Bạch Ngọc như trước vân đạm phong khinh, biểu tình cũng là một bộ thành thói quen, tim Nặc Nhất Nhất vừa nhảy, cởi quần áo?

Nữ nhân trước mắt tựa hồ cũng là tái phạm, biết quy trình của sở cảnh sát, cũng không có phản kháng, từng cái từng cái mà cởi ra. Dưới quần áo thật mỏng che giấu dáng người cho tới bây giờ Nặc Nhất Nhất chưa thấy qua, ngực quả thực lớn như quả bóng chuyền, Nặc Nhất Nhất nuốt ngụm nước miếng.

Ruột của Lưu Bạch Ngọc cũng sắp nghẹn cười đến đứt, cô vẫn len lén quan sát Nặc Nhất Nhất, lúc cô xem người ta cởϊ áσ, Nặc Nhất Nhất cúi đầu nhìn ngực của mình, lúc người ta cởi váy, Nặc Nhất Nhất cúi đầu nhìn chân mình, chờ đến người ta toàn bộ cởi sạch Nặc Nhất Nhất tuyệt vọng nhìn mình chằm chằm chân của mình, dáng vẻ bối rối đó còn mang theo ngượng ngùng, quả thực đáng yêu muốn chết.

Giằng co đủ một giờ, mới đem lục soát hoàn tất, điều này làm cho Nặc Nhất Nhất thất kinh, thật sự có người giấu tiền trong qυầи ɭóŧ, nội y. Chờ soát người hoàn tất, chính là đến hỏi cung ghi chép, trong quá trình Nặc Nhất Nhất theo một cảnh sát mới mới vừa chuyển công tác một năm làm ghi chép, Nặc Nhất Nhất còn kém chảy nước mắt. Những nữ nhân này đều là số khổ, khiến cô khắc sâu ấn tượng là một người trong nhà có bốn đứa trẻ chờ nuôi, bị chồng hành hạ, mẹ bị bệnh đυ.c tinh thể, là vì không còn cách nào nên mới làm chuyện như vậy. Đại Bảo hút thuốc cảm khái, hai người đang chuẩn bị đóng dấu ghi chép ký tên, Lưu Bạch Ngọc ôm cánh tay lạnh lùng bước vào, nàng vươn tay chỉ chỉ Đại Bảo bên cạnh Nặc Nhất Nhất: "Cô, mau biến mất cho tôi."

Đại Bảo hoả tốc biến mất, Nặc Nhất Nhất trợn mắt hốc mồm nhìn Lưu Bạch Ngọc ngồi xuống, mắt lạnh nhìn nữ nhân trước mặt.

Ánh mắt kia quả thực có thể gϊếŧ người, như hàn đàm băng phong, liếc mắt nhìn là có thể cắt lấy một miếng thịt của người khác.

Một màn kế tiếp cũng để cho Nặc Nhất Nhất muốn rớt quai hàm, người vừa nói trong nhà có bốn đứa bé cần nuôi biến thành tiểu tam phá hoại gia đình người ta, sau khi bị nguyên phối phát hiện thì đi bán da^ʍ, người bị chồng ngược đãi, chồng cô ta là một nông dân lương thiện, cô ta đến Bắc Kinh bán da^ʍ rất nhiều năm, nói cái gì mẹ bị mù mấy năm trước đã qua đời.

Mãi cho đến Lưu Bạch Ngọc mặt âm trầm nhìn vài người ký tên lăn dấu tay, Nặc Nhất Nhất đều ở đây kinh ngạc hồn phách chưa trở về.

Chờ tất cả kết thúc, đã là sáu giờ sáng.

Lưu Bạch Ngọc dẫn theo Nặc Nhất Nhất lên lầu, Nặc Nhất Nhất nhìn cô ta dáng vẻ mệt mỏi, trong lòng chua xót: "Xin lỗi, Bạch Bạch, có phải tôi cho chị thêm phiền phức hay không."

Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng một cái, đạm đạm nhất tiếu: "Không có, tôi thật vui vẻ khi quen biết em."

"Vì sao?"

Nặc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn Lưu Bạch Ngọc, cô có thể cảm giác được sự quan tâm của Lưu Bạch Ngọc, tựa hồ từ sau khi cô đến, Lưu Bạch Ngọc vẫn giống như một người chị lớn, chiếu cố cô. Lưu Bạch Ngọc xoay cánh tay mỏi nhừ: "Em là cảnh sát mới, không cảm nhận được, thời gian lâu dài em sẽ hiểu rõ, bất kể là người nào, người sạch sẻ quá ít, Nhất Nhất, em phải giữ vững bản thân, không quên ước nguyện ban đầu."

Nhìn nỗi băn khoăn trong mắt Nặc Nhất Nhất, Lưu Bạch Ngọc nở nụ cười, rửa tay, áp lên gương mặt của cô: "Tôi thích em không được sao?"

Nặc Nhất Nhất bị đau nhíu mày, trong lòng nàng có chút không vui, cũng không phải vì nghe được những lời này của Lưu Bạch Ngọc mà không vui, mà là cô ở trong mắt Lưu Bạch Ngọc thấy được sâu đậm chán ghét cùng cô đơn. Nàng rốt cuộc đã trải qua cái gì mới có thể che giấu đến sâu như vậy?

* * * * * * * *

Mấy ngày kế tiếp, trong sở an bài Nặc Nhất Nhất làm quen các loại thiết bị trong sở, nhập liệu đơn giản. Nhịn mấy ngày Nặc Nhất Nhất cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cô ngồi ở trong phòng làm việc, vừa ăn bánh mì vừa tra xét thông tin trong hệ thống, Lưu Bạch Ngọc ở một bên lướt Taobao.

"Nhất Nhất, em rốt cuộc là có bao nhiêu thích mặc bộ cảnh phục này, tên trên Taobao cũng gọi là Nặc cảnh quan?"

Nặc Nhất Nhất cười trả lời: "Bạch Bạch, chị không cảm thấy chúng ta mặc cảnh phục đặc biệt suất sao? Từ nhỏ tôi đã có một ước mơ, tôi -."

"Em đăng nhập cho tôi đi!"

Lưu Bạch Ngọc liếc nàng một cái, Nặc Nhất Nhất bĩu môi: "Chị ghét bỏ như vậy sao còn dùng tên Taobao của tôi?"

Lưu Bạch Ngọc xoắn tóc, mỉm cười: "Đây không phải là mỗi ngày Taobao cũng có hạn ngạch sao, một cái không đủ mua."

"......"

Nặc Nhất Nhất trầm mặc, Lưu Bạch Ngọc lại đi dạo một hồi, làm như nhớ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất: "Được rồi, Nhất Nhất, mấy ngày gần đây xã khu thế nào?"

"Nga, cũng tốt, có mấy người gọi đi ăn cơm."

Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm màn hình nhíu mày, quy đinh công việc của sở thật rườm rà, Lưu Bạch Ngọc ngừng tay, nhìn cô: "Đi không?"

"Còn không có, em ngay cả khu vực còn chưa quen thuộc, sao có thể nhận lời đi ăn cơm."

* * * * * * * * *

Hàn Nại một thân áo da màu đen đơn giản lưu loát xuất hiện trước cửa sở cảnh sát, nàng nhìn chằm chằm cửa lớn sở cảnh sát, nhíu mày.

"Tiểu thư, tôi không hiểu, một cảnh sát khu vực thì có gì đặc biệt hơn người, Phó tổng gọi điện thoại nói muốn mời cô ta ăn cơm, cô ta chưa từng để ý, gọi lại cũng không tiếp, gọi lần nữa thì trực tiếp cho vào blacklist, cô gái này quá không hiểu chuyện rồi."

Phía sau nàng là một nam nhân cao lớn nhíu mày không nhịn được oán giận, Hàn Nại nhìn hắn lắc đầu: "A Khôn, tôi nói rồi, có một số việc phải mẫn cảm, có một số việc, diêm vương cũng không bằng tiểu quỷ. Cảnh sát xã khu đối với khu vực mình quản lý xem như chúa tể một phương, có một số lúc, lời nói so với sở trưởng nói còn có trọng lượng hơn."

A Khôn áo não sờ mũi: "Tiểu thư, cô còn đang trách tôi ngày đó không trông chừng bọn họ? Tôi đã đuổi việc mấy người mới đó rồi."

Hàn Nại lãnh đạm nhìn hắn một cái: "Chuyện như vậy, đừng làm cho tôi nhìn thấy lần thứ hai."

"Vâng."

A Khôn gật đầu, Hàn Nại suy nghĩ một chút, cầm lên điện thoại. Nếu tất cả mọi người đều không mời nổi Nặc Nhất Nhất, vậy để cô tự mình đến mời.

Gọi vào số điện thoại của Nặc Nhất Nhất, tiếng chuông vang dội truyền ra.

Phương đồng màu hồng, mặt trời lên, Trung Hoa một ngày mới, nàng vì nhân dân....

"Uy, ai a?"

Hàn Nại trầm mặc chỉ chốc lát, nhẹ giọng nói: "Là Nặc cảnh quan sao?"

"Đúng vậy, cô là ai a?"

"Hàn Nại, tôi ở ngoài cửa sở cảnh sát."

"Ai? Ngoài cửa?"

Theo giọng nghi ngờ của Nặc Nhất Nhất, điện thoại "ba" một tiếng, cuộc gọi kết thúc. Tay cầm điện thoại của Hàn Nại bắt đầu xiết chặt, Hàn tổng luôn luôn bình thản rốt cục không thể nhịn được nữa xiết chặt nắm đắm.

Trong khu Sở cảnh sát, Nặc Nhất Nhất hướng Lưu Bạch Ngọc lắc lắc điện thoại: "Bạch Bạch, chị mua cái gì? Sắp chuyển đến rồi, đang ở dưới lầu."

Lưu Bạch Ngọc sửng sốt một chút: "Không a, làm sao có thể, tôi vừa mới trả tiền, bay cũng không nhanh như vậy."

Nặc Nhất Nhất cũng có chút ngân ngốc: "Sẽ không a, người ta nói đã đến trước cửa sở."

"Làm sao có thể, em nói cho tôi biết số điện thoại, tôi tra một chút."

"Nga."

Nặc Nhất Nhất đọc số điện thoại cho Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nghe xong liền nhíu mày: "Số này thế nào có hơi quen? Sai, em chờ một chút -."

Lưu Bạch Ngọc nhập số điện thoại vào di động, khi thấy điện thoại hiện lên một chữ "Hàn", khóe mắt Lưu Bạch Ngọc giật một cái, nhìn Nặc Nhất Nhất đang nhìn máy vi tính cắn bánh mì đến ngon lành, ho khan một tiếng, hỏi: "Nhất Nhất, em xác định là là chuyển phát nhanh sao?"

"Làm sao vậy?" Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nén cười, hỏi: "Cô ta không nói cô ta là ai sao?"

"Cái gì đó Hàn, không có nghe rõ."

Nặc Nhất Nhất mạn bất kinh tâm đáp, cúi đầu tiếp tục công việc, khuôn mặt Lưu Bạch Ngọc đã nhịn cười đến có chút biến dạng, nàng cười xấu xa hỏi: "Tôi khuyên em vẫn nên cẩn thận suy nghĩ lại một chút."

Nặc Nhất Nhất giống như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu nhấn bàn phím, ba mươi giây sau, cô ngừng động tác, ngẩng đầu, Nặc Nhất Nhất mở to hai mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, con ngươi khẻ trượt, tràn đầy đều là kinh hoảng cùng kinh ngạc.

Lưu Bạch Ngọc đã cười đến ôm bụng, ai u, nàng thật muốn biết Hàn tổng tự phụ đệ nhất thiên hạ bị xem là chuyển phát nhanh mà ngắt điện thoại là tư vị thế nào?

Một giây sau, Nặc Nhất Nhất đẩy ra bàn phím chạy ra ngoài cửa, chờ lúc cô oạch một cái chạy đến ngoài cửa, Hàn Nại đang hai tay chấp sau lưng, sắc mặt ngưng trọng nhìn bầu trời. Áo khoác cùng tóc dài của Hàn tổng theo gió tiêu sái phiêu động, cộng thêm nàng dáng người cao gầy cùng khí chất bất phàm, Nặc Nhất Nhất nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác sợ hãi như đắc tội "Đại tỷ hắc bang."