Chương 32: SÁNG NAY CÓ RƯỢU SÁNG NAY SAY, SÁNG NAY HỮU TÌNH SÁNG NAY HƯỞNG
"Trương Đức Quyền!""Cái gì? Làm sao có thể?" Đông Phương Bất Bại lắp bắp kinh hãi, nàng tuyệt đối không thể tưởng được hộ pháp trong giáo lại là đệ đệ của mình "Lệnh Hồ Xung, ngươi đừng đùa với ta!"
"Là thật! Ta sao phải lừa nàng! Trước đây ta nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay hắn, sau đó hắn còn nói hắn có hai vị tỷ tỷ, lúc chạy nạn bị thất lạc !" Lệnh Hồ Xung khẳng định nói.
"... ..." Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn Lệnh Hồ Xung, cũng không nói gì.
"Hắn nói trên lưng đại tỷ của hắn có một vết sẹo, là khi hắn còn nhỏ bị rơi xuống sườn núi, vì bảo hộ hắn mà có." Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Đông Phương Bất Bại trầm mặc, thân thủ vỗ vỗ bả vai của nàng "Trương Đức Quyền nói hắn vẫn luôn đi tìm tỷ tỷ, cha mẹ hắn trước lúc lâm chung vẫn mãi nhớ thương hai nữ nhi bị thất lạc này."
"Phải không?" Đông Phương Bất Bại cười khổ đứng lên "Nếu như thật sự nhớ, lúc trước tội gì vứt bỏ chúng ta..."
"Đông Phương..."
"Ta vĩnh viễn sẽ không quên, thời khắc bọn họ bỏ rơi ta cùng muội muội mà rời đi." Đông Phương Bất Bại nhớ tới năm đó chiến loạn, cha mẹ ôm con vội vàng chạy trốn, bọn họ biết rõ trong hoàn cảnh này sẽ khó lòng sống sót, nhưng vẫn bỏ rơi hai nữ nhi của mình.
"Bất quá, nếu như bọn họ không vứt bỏ ta, Đông Phương Bất Bại lại từ đâu mà có, e rằng, ngoại trừ thiên thu bá nghiệp, ta chỉ còn hai bàn tay trắng." Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi, có một số việc, nàng tình nguyện cảm thấy là do ý trời đã an bài.
"Nàng còn có Độc Cô tiền bối, Độc Cô Hành, thái sư thúc, rất nhiều người đều quan tâm đến nàng, hiện tại, lại tìm được đệ đệ của nàng, nàng sao có thể chỉ có hai bàn tay trắng?" Lệnh Hồ Xung đi đến phía sau Đông Phương Bất Bại, nhìn thân ảnh kiều nhỏ của nàng, nghĩ đến nàng nhiều năm như vậy vẫn luôn một mình đối diện phong ba bão táp, trong lòng không khỏi đau xót.
"Đông Phương, còn có ta, cho dù cái gì cũng không có, nàng vẫn còn có ta." Lệnh Hồ Xung từ phía sau Đông Phương Bất Bại ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta ngay cả phụ mẫu dáng vẻ thế nào cũng không biết, từ nhỏ đã được sư phụ sư nương nuôi lớn. Nàng chỉ có một mình, nhất định là rất khổ sở, rõ ràng là một nữ tử, nhưng phải giả dạng nam tử đi đối mặt hết thảy, đi thừa nhận bao khổ sở và đau đớn vốn không nên thuộc về nàng."
"Lệnh Hồ Xung, kể từ lúc gặp được ngươi, ta luôn không ngừng tự nhắc nhở chính mình rời xa ngươi, ta tự nhủ ta là Đông Phương Bất Bại, thiên thu bá nghiệp nhất thống giang hồ mới là những gì thuộc về ta, nhưng ngươi cố tình một lần lại một lần xuất hiện trong sinh mệnh của ta..." Bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu lời muốn nói, áp lực lâu như vậy, rốt cục khống chế không được.
"Đông Phương, nàng trước đây đáng lẽ nên sớm gϊếŧ ta, như vậy ta sẽ không liên tiếp làm tổn thương nàng... Nàng thật sự rất ngốc..." Lệnh Hồ Xung đau lòng không thôi, gắt gao ôm nàng.
Đông Phương Bất Bại xoay người, rơi nước mắt lẳng lặng nhìn Lệnh Hồ Xung, vết sẹo trên mặt nàng, giống như xoáy sâu vào tim hắn, đâm bị thương lòng của hắn.
"Lệnh Hồ Xung, đời này của ta bất quá là một hồi chê cười, nhưng ngươi lại là người duy nhất khiến ta vui vẻ thoải mái, ta làm sao có thể nhẫn tâm gϊếŧ ngươi..." Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng nói ra những lời trong lòng, nam nhân trước mắt này, bất luận hắn tổn thương nàng đến đâu, nàng vẫn lựa chọn tha thứ lại tha thứ, thậm chí, dùng mạng sống của mình để thành toàn cho hắn.
"Đông Phương, ta sẽ không bao giờ tổn thương nàng nữa..." Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, không biết chính mình cũng là lệ rơi đầy mặt.
"Đông Phương..."
"Ân, sao... Ngô..." Đông Phương Bất Bại vừa định hỏi Lệnh Hồ Xung có chuyện gì, lại bất ngờ bị hôn lên môi, nàng không dự đoán được hắn sẽ chủ động như thế, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
"Lệnh Hồ...Xung..." Đông Phương Bất Bại đột nhiên nghĩ tới Nhậm Doanh Doanh, bất giác muốn đẩy Lệnh Hồ Xung ra. Nhưng vừa mới mở miệng, liền thấy trên lưng căng thẳng, chính mình đã bị Lệnh Hồ Xung gắt gao ôm vào trong lòng, cả người đều dán lên người hắn.
Lệnh Hồ Xung cảm nhận được nàng muốn trốn tránh, hai tay đặt trên lưng nàng càng siết chặt hơn, đồng thời mυ'ŧ mạnh môi nàng, lúc này đây, hắn không cần phải tiếp tục làm trái lòng mình, cũng sẽ không để nàng trốn thoát.
Đông Phương Bất Bại bị hắn chặt chẽ ôm trong lòng, đôi môi hai người một chút kẻ hở cũng không có, khiến cho nàng ngay cả nói cũng không thể. Đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó nóng ẩm liếʍ mở đôi môi của nàng, Lệnh Hồ Xung đúng là đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng.
Tuy rằng Đông Phương Bất Bại từng chủ động hôn Lệnh Hồ Xung một lần, nhưng khi đó bất quá chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chưa từng kịch liệt như bây giờ.
Hai người trong lòng đều giống như nai con chạy loạn tim đập liên hồi, Lệnh Hồ Xung có vẻ có chút ngốc không chịu nổi, hắn vẫn là lần đầu tiên hôn môi cuồng nhiệt kịch liệt như thế, cho dù là đối với Nhậm Doanh Doanh, nhiều nhất cũng chỉ là hôn trên trán mà thôi.
Đông Phương Bất Bại có chút bị Lệnh Hồ Xung dọa đến, đồng thời bị hôn khiến trên mặt nổi lên một mảnh lớn đỏ ửng, lưỡi hắn không ngừng tách mở răng nàng, một bàn tay gắt gao ôm thắt lưng nàng, tay kia thì thỉnh thoảng cao thấp xoa lên lưng nàng.
Đông Phương Bất Bại bị hắn hôn đến hô hấp dồn dập, không khỏi thoáng buông lỏng ra hai hàm răng cắn chặt, lại tạo cơ hội cho Lệnh Hồ Xung, đầu lưỡi kia tìm được khẽ hở liền dò xét đi vào.
"Ân..." Đông Phương Bất Bại lưỡi rất nhanh bị Lệnh Hồ Xung tìm được, trong nháy mắt chạm vào lưỡi hắn, toàn bộ chống cự cùng băn khoăn của Đông Phương Bất Bại liền biến mất, hai tay chậm rãi ôm lấy cổ hắn.
Hai người gắt gao ôm nhau, lưỡi cùng lưỡi bức thiết dây dưa, phát tiết toàn bộ những tưởng niệm và yêu thương đã tích cóp từng chút một suốt bấy lâu nay.
Giờ khắc này, hai người cảm giác được cái gì mới là quan trọng nhất, cái gì thiên thu bá nghiệp, cái gì Nhậm Doanh Doanh, căn bản chính là dư thừa . Sáng nay có rượu sáng nay say, sáng nay hữu tình sáng nay hưởng, chỉ cần yêu nhau, có cái gì là không được?
Thật lâu sau, đôi môi hai người mới chậm rãi tách ra, rồi sau đó nhìn nhau cười.
"Lệnh Hồ Xung, ngươi muốn làm ta nghẹn chết sao?" Đông Phương Bất Bại trên mặt mang theo một chút đỏ ửng, cười khẽ hỏi.
"Hắc hắc, nàng là Đông Phương Bất Bại võ công thiên hạ đệ nhất, làm sao có thể bị nghẹn chết được?" Lệnh Hồ Xung một trận cười xấu xa.
"Cẩn thận ta lại một chưởng đem ngươi đánh bay đi."
"Ai, được rồi, dù sao ta cũng không biết nàng rốt cuộc ăn cái gì lớn lên ..." Lệnh Hồ Xung vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Phốc xuy..." Đông Phương Bất Bại cười ra tiếng "Ai bảo ngươi yếu như vậy!"
"Không được, ta muốn so lại với nàng, xem ai về đến Hắc Mộc Nhai trước."
"Còn muốn so lại? Ngươi trừ bỏ chơi xấu còn có thể làm được cái gì?" Nhớ tới những chiêu vô lại của Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại lập tức bật cười.
"... Ta mặc kệ, nàng mạnh hơn ta, phải nhường ta chứ!" Lệnh Hồ Xung lại lần nữa vô sỉ giở trò ăn vạ.
"Được rồi, nhường cho ngươi thì nhường cho ngươi, đi." Đông Phương Bất Bại mỉm cười, vỗ lên lưng Lệnh Hồ Xung, đã đẩy hắn bay về phía trước.
"Ôi chao ôi chao ôi chao~~ nàng làm gì vậy ~" Lệnh Hồ Xung ở giữa không trung miễn cưỡng ổn định thân hình, lớn tiếng hô.
"Ha ha, ngươi không phải muốn ta nhường cho ngươi sao!" Đông Phương Bất Bại cười nói, rồi sau đó dưới chân hơi dùng một chút lực, liền đuổi theo Lệnh Hồ Xung.
Trên núi Võ Đang, biểu tình mọi người ngưng trọng, lần này tấn công Hắc Mộc Nhai tổn thất nặng nề, nhiều người trong lòng có ý trách cứ.
"Ai, ta biết trong lòng các vị đang trách ta, lần này ta vốn tưởng rằng sẽ nắm chắc thắng lợi, nhưng không ngờ loại độc kia lại không thể khiến Đông Phương Bất Bại lập tức mất đi nội lực, đây quả là sơ suất của ta." Nhạc Bất Quần hướng mọi người thi lễ "Nhạc Bất Quần ta xin bồi tội với mọi người."
Mọi người thấy Nhạc Bất Quần như thế, ngược lại không nói được lời nào, dù sao Nhạc Bất Quần cũng đã dốc hết toàn lực chiến đấu sống còn với ma giáo, chỉ trách trời không chiều lòng người.
"Nhạc Minh chủ, hiện tại sự tình đã đến nước này, bất luận vì nguyên nhân gì, chúng ta đều phải bàn bạc lại. Đông Phương Bất Bại kia chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ." Xung Hư đạo trưởng cau mày, Đông Phương Bất Bại quả nhiên lợi hại, thân trúng thập hương nhuyễn cân tán, thế nhưng còn có sức lực liều mạng.
"Đạo trưởng, vãn bối có một chuyện không rõ." Mạc Đại trầm mặc trong chốc lát nói.
"Mạc chưởng môn thỉnh nói."
"Đông Phương Bất Bại võ công cái thế, làm sao lại bị trúng độc?"
Xung Hư đạo trưởng nhìn Nhạc Bất Quần, thấy hắn gật gật đầu, liền nói: "Trước khi ta đến Hắc Mộc Nhai, Nhạc minh chủ từng nói đã an bài người ẩn núp trên Hắc Mộc Nhai, đợi sau khi hạ độc thành công, sẽ dẫn dụ Đông Phương Bất Bại xuống Hắc Mộc Nhai."
"Thì ra là thế, nhưng không biết là loại độc gì có thể khiến ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng vô pháp phát hiện."
"Thập hương nhuyễn cân tán." Một giọng nói thanh thúy truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, đúng là thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo, Nhậm Doanh Doanh.
"Này... sao lại là ngươi..." Mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể ngờ được người ẩn núp kia lại là thánh cô ma giáo.
"Thập hương nhuyễn cân tán chính là thánh vật độc nhất của Nhật Nguyệt thần giáo, vô sắc vô vị, người trúng độc sẽ toàn thân bủn rủn nội lực không còn. Đông Phương Bất Bại đương nhiên sẽ không phát hiện được." Nhậm Doanh Doanh một hơi nói xong, dừng một chút lại nói: "Chỉ là, không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại công lực rất cao, thập hương nhuyễn cân tán mặc dù dùng được, nhưng chỉ có thể chậm rãi thẩm thấu, đáng tiếc."
"Doanh Doanh cô nương tuy rằng trước kia là thánh cô ma giáo, nhưng tâm địa thiện lương, hơn nữa..." Nhạc Bất Quần nói đến một nửa, nhìn nhìn Nhậm Doanh Doanh, tựa hồ đang lo lắng có nên nói tiếp hay không.
"Nhạc Minh chủ không cần băn khoăn. Ta vốn đã cùng Xung ca thoái ẩn giang hồ, nào ngờ Đông Phương Bất Bại đột nhiên xuất hiện, không biết dùng quỷ kế gì, khiến Xung ca giống như bị trúng tà, ngay cả ta cũng không màng tới, chỉ suốt ngày ở cạnh Đông Phương Bất Bại kia." Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng nói "Không chỉ như thế, Đông Phương Bất Bại còn phóng thích Lâm Bình Chi, lợi dụng hắn gây họa cho võ lâm. Vừa vặn Nhạc Minh chủ tìm được ta, vì thế ta liền tương kế tựu kế, giả bộ bị thương ẩn núp ở tại Hắc Mộc Nhai."
"Doanh Doanh cô nương, Đông Phương Bất Bại khẳng định có lòng phòng bị với ngươi, ngươi làm sao có thể hạ độc?" Mạc Đại vẫn như cũ cảm thấy việc này có chút kỳ quái.
"Mạc chưởng môn, Đông Phương Bất Bại mặc dù có phòng bị đối với ta, nhưng với Xung ca lại không hề có lòng phòng bị. Ta liền nhân cơ hội đem độc hạ trong rượu của Xung ca, đợi đến lúc huynh ấy đi tìm Đông Phương Bất Bại uống rượu, ta lại dẫn dụ huynh ấy đi."
"... ..." Mạc Đại không nói gì nữa, chỉ nhanh cau mày, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy.