Sau mạt thế, ngoài ba căn cứ mới xây dựng và hoàng cung, các tòa nhà còn lại có thể bảo tồn vẫn được sử dụng như cũ, khu dân cư Hạnh Phúc chính là nhà của nguyên chủ, sau khi ba mẹ qua đời thì chỉ còn lại một mình cô sống ở đây.
Nhan Thu mò chìa khóa mở cửa, hai ngày không về nhà nên ngoài cửa chính có dấu vết giống như bị cạy phá, đồ đạc trong nhà đều không bị xê dịch — Rõ ràng, người muốn phá cửa xông vào đã không thành công.
Cô ôm bụng đói meo vào bếp, bên trong trống trơn, chỉ còn lại hai tuýp cao màu nâu trong tủ lạnh, trên hộp có ghi ba chữ "Cao Dinh Dưỡng".
Sau mạt thế thì các thành phố của loài người đều bị sương mù bao phủ, tất cả những người cố gắng đi vào đều không có ai quay trở lại, muốn vận chuyển vật tư ra ngoài càng khó như lên trời.
Vì vậy ngoài căn cứ chiến đấu và bảo vệ số một và căn cứ khoa học kỹ thuật và công nghiệp số hai, căn cứ sản xuất lương thực số ba đã ra đời.
Lương thực duy trì hoạt động của xã hội loài người đều đến từ căn cứ Tây Hải, mọi người có thể sử dụng điểm cống hiến chung để giao dịch sinh hoạt.
Mỗi người mỗi tháng đều được phát 500 điểm cống hiến để đảm bảo cuộc sống cơ bản, còn lại phải tự kiếm.
Cả nhà nguyên chủ đều là người bình thường, trước đây ba mẹ còn có thể làm thêm kiếm thêm chút tiền trang trải cuộc sống, giờ chỉ còn lại mình Nhan Thu.
Nên sau khi trả tiền thuê nhà thì không còn đủ khả năng chi trả cho các chi phí sinh hoạt khác, vì vậy mới bị người hàng xóm kia nhân cơ hội dụ dỗ đến chợ đen.
Nhan Thu mở thiết bị đầu cuối cá nhân, trong tài khoản chỉ còn lại 120 điểm cống hiến ít ỏi, dù có tiết kiệm đến mấy cũng không sống nổi một tháng, hèn gì nguyên chủ lại dễ dàng tin lời người hàng xóm rồi vội vàng đi kiếm tiền như vậy.
Cơ thể này quá yếu, không làm được việc nặng, chắc còn hơi suy dinh dưỡng.
Nhan Thu nghĩ vậy, mở một trong hai tuýp cao dinh dưỡng còn lại bóp vào miệng, cao màu nâu đặc quánh có mùi vị và cảm giác khó chịu, có lẽ chỉ có tác dụng duy trì sự sống cơ bản.
Cô nhớ cửa khu dân cư có cửa hàng bán trái cây và rau củ, nhưng giá cả rất cao, người bình thường không mua nổi.
Dù sao thì sau khi ăn một tuýp cao dinh dưỡng, dạ dày nóng rát cũng dễ chịu hơn một chút.
Nhan Thu mở chiếc túi vải mà cô đã giữ chặt từ khi tỉnh dậy, một bầy thứ nhỏ màu trắng bay ra, hình dạng giống búp bê cầu nắng, chỉ là không có đầu tròn, nhìn qua giống như những con ma nhỏ khoác vải trắng, mỗi con chỉ to bằng ngón tay cái, sau khi ra ngoài thì vây quanh cô kêu ríu rít.
Đây là cái gì?
Nhan Thu đưa một ngón tay ra, những thứ nhỏ bé đó lập tức nhiệt tình ôm lấy rồi cọ cọ vào nhau rất thân thiết.
Tụi mi đi theo tao đến nơi này sao? Nhan Thu hỏi trong lòng.
Những con búp bê vải trắng đồng loạt gật đầu, xếp thành hàng ngay ngắn trên không trung để tạo thành ba chữ — "Bảo vệ ngài."
Chúng tôi đi theo để bảo vệ ngài đó!
Nhan Thu cảm nhận được ý chí của chúng, không nhịn được cười.
Tuy không biết những con búp bê ngón tay cái này sẽ bảo vệ cô bằng cách nào, nhưng trong lòng cảm thấy được an ủi.
Đang định nói thêm gì đó, những con búp bê vải trắng vốn đang thả lỏng đột nhiên cảnh giác rồi co rúm lại sau lưng cô ríu rít nói: "Có người."
"Có người đến!"
"Hơi thở xa lạ, hơi ghê tởm."
Nhan Thu quay đầu lại thì phát hiện cánh cửa vừa đóng lại không biết đã mở ra từ lúc nào, một người đàn ông trung niên xa lạ đang đứng ở cửa nhìn cô với vẻ âm trầm.
Thấy cô nhìn lại, người đàn ông nhe hàm răng vàng khè cười rồi nói: "Tiểu Thu, sao cháu lại về đây?"