Tổ chương trình “Thiếu nữ ngôi sao” một lần nữa hiểu sâu sắc rằng trong xã hội hiện nay, kiếm tiền không hề dễ dàng và thực sự không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống. Nhưng may thay, cô chủ giàu có này chỉ muốn làm thí sinh dự thính và không yêu cầu quay chụp. Nghĩ đến đây, đội ngũ chương trình cùng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cần phải có nhiều can đảm lắm thì mới từ chối được số tiền lớn đến vậy, và bọn họ không có điều đó.
Tuy nhiên, vì lợi ích của cô chủ giàu có, các thí sinh thông thường đều dựa vào điểm yếu để trở nên nổi tiếng. Đây là lần đầu tiên tổ chương trình “Thiếu nữ ngôi sao” vốn được mệnh danh là vô tâm lại chu đáo như vậy. Bọn họ xếp video giới thiệu của cô chủ giàu có ở trang cuối cùng trong một góc kín đáo, người bình thường không thể nhìn thấy được. Không để cho các phương tiện truyền thông khác phóng đại, để tránh cho cô chủ giàu có bị lôi ra thảo luận và chế giễu. Mặc dù tổ chương trình “Thiếu nữ ngôi sao” vô tâm, nhưng cô chủ đó có tiền đấy.
Sáng hôm sau, Khương Tiểu Viên mới phát hiện ra “cuộc thi tài năng” mà mình tham gia chính là “Thiếu nữ ngôi sao”. Ban đầu cô còn hơi lo lắng, bởi vì đây là một chương trình tài năng, nhưng sau khi được Giang Tiêu Viễn nhiều lần đảm bảo. Tiếp đó, bậc thầy ba cuộc giữa đường cấp quốc gia biết được mình thậm chí còn không cần lộ mặt, thật sự chỉ đến cảm nhận bầu không khí, Khương Tiểu Viên tưởng tượng, cảm thấy cũng ổn. Nhưng lại không biết đồ ăn và giường ngủ ở chương trình có thoải mái không và có cung cấp đồ ăn vặt không? Xem phiên bản trực tiếp của hiện trường tuyển chọn tài năng thì cũng khá thú vị.
Sau khi tìm hiểu hết những vấn đề này, Khương Tiểu Viên đóng kén trên mạng, chờ tổ chương trình tung ra phần tự giới thiệu. Thực ra không phải là bạn học Viên Viên tự luyến, nhưng nghĩ đến sự nổi tiếng ở thế giới này của Giang Tiêu Viễn, với tư cách là phiên bản nữ của bạn học Giang Tiêu Viễn, cô vẫn rất mong chờ lời khen ngợi từ mọi người.
Giang Tiêu Viễn thấy cô ngồi xổm trước máy tính, ngoan ngoãn chờ tổ chương trình công bố video của tất cả các thí sinh, anh ấy không nhịn được, cố gắng yêu cầu cô chơi trò chơi để chuyển hướng sự chú ý, nhưng anh ấy chưa kịp lên tiếng thì tổ chương trình đang phát hành video đúng giờ.
Khương Tiểu Viên hào hứng lao vào trang web chính thức, lật xem video của bản thân, mấy trang đầu tiên đều không có. Khương Tiểu Viên cho rằng vì Giang Tiêu Viễn nói rằng không cần lộ mặt, vì thế video của cô không được đưa vào nên khá thất vọng. Nhưng khi lật đến trang cuối, nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Khương Tiểu Viên vui vẻ bấm vào: “Tôi chắc chắn phải là người dễ thương và… Đáng yêu nhất.”
Nửa tiếng sau, bạn học Viên Viên nằm trên sàn nhà, chắp tay như đang dự một đám tang, nhìn chằm chằm lên trần nhà và rơi hai hàng nước mắt hối hận và vô tình.
Giang Tiêu Viễn: … Ba đã bảo con đừng đọc rồi mà, đúng chưa?
“Ba Giang ơi, không phải sáng nay ba nói sẽ đưa con đi tạo kiểu và mua quần áo sao?”
“Không phải con nói rằng muốn ở nhà chơi game và không muốn rời giường à?”
“Ba Giang, con sai rồi… Huhu.”
“Cuối cùng con cũng tìm được cách ăn mặc xinh đẹp để tham gia cuộc thi tài năng rồi à?”
“Huhuhu ba Giang, con nghĩ ra rồi, con phải ăn diện l*иg lộn rồi đi ngủ và hóng chuyện, nếu không con sẽ xấu xí đến mức không thể ngủ được giữa một nhóm các cô gái xinh đẹp.”
“…”
Đương nhiên, Khương Tiểu Viên không hề luộm thuộm, bình thường cô là một cô gái sạch sẽ, trắng trẻo dịu dàng. Tuy nhiên hầu hết mọi người đều không nhìn thấy cô ở đâu trong camera hành trình, hiếm khi cô chủ động nhắc đến. Vì vậy Giang Tiêu Viễn đã sắp xếp toàn bộ trung tâm mua sắm để chọn cho cô, từ những mẫu cổ điển của các thương hiệu lớn đến những mẫu mới của bộ sưu tập Xuân Thu mới, nhất định phải thay đổi cô từ đầu xuống chân, từ thô ráp sang tinh tế.
Trần Huyên Huyên cũng tới, cô ấy chủ động giúp đỡ và cùng xem xét. Giang Tiêu Viễn nghĩ rằng anh ấy không có nghiên cứu gì về quần áo phụ nữ, vì vậy anh ấy dẫn theo Trần Huyên Huyên. Không biết sáng nay đã xảy ra chuyện gì, Trần Huyên Huyên không còn sức sống như hôm qua, có lẽ xúc động vì lời tư vấn tình cảm, cô ấy vẫn hơi chán nản.
Khương Tiểu Viên bị ném vào cửa hàng, như một con cừu nhỏ bị ném vào bầy sói, những tư vấn viên xếp thành hai hàng. Khi nhìn thấy Khương Tiểu Viên thì lộ ra nụ cười hở tám cái răng, lần đầu tiên Khương Tiểu Viên nhìn thấy cảnh tượng này, mỗi điện thoại đều có bảy, tám ba quần áo. Trần Huyên Huyên cũng giúp cô chọn rất nhiều đồ, ngay khi cô định nói rằng không cần thiết thì cô lại nghe thấy mệnh lệnh của Giang Tiêu Viễn. Cô lại bị mấy tư vấn viên thân thiện dẫn vào phòng thử đồ, cởi đồ thay quần áo mới.
Cuối cùng, Trần Huyên Huyên không nhịn được hỏi Giang Tiêu Viễn: “Anh Tiêu Viễn, hôm nay anh đưa cô ấy tới đây để làm gì?”
Tư thế này không đơn giản chỉ là đưa ai đó đi chọn quần áo, dù sao thì chẳng có ai chọn thử nhiều ba cùng một lúc như vậy cả, đúng không?
“Bởi vì con bé sắp tham gia “Thiếu nữ ngôi sao”, phải thay đổi trang phục cho con bé trước.”
Nếu không nhanh chóng thu xếp, Khương Tiểu Viên chỉ đang nằm mơ giấc mơ thiếu nữ chứ đừng nói đến “Thiếu nữ ngôi sao”.
“Cô ấy sẽ tham gia “Thiếu nữ ngôi sao”?”
Thấy Giang Tiêu Viễn gật đầu, trong lòng Trần Huyền Xuyên thở dài, “Thiếu nữ ngôi sao”? Thế này cũng quá trùng hợp rồi, Trần Huyên Huyên cũng tham gia “Thiếu nữ ngôi sao”. Cô chủ muốn theo đuổi giấc mơ trong làng giải trí nhưng lại không muốn trực tiếp đi đóng phim, thay vào đó, cô ấy chỉ muốn làm thần tượng thôi. Tình cờ là buổi thử giọng của “Thiếu nữ ngôi sao” đang diễn ra, nên cô ấy đã đi. Công ty giải trí mà cô ấy ký hợp đồng cũng là của riêng cô ấy, chỉ vì cô ấy muốn tham gia làng giải trí một thời gian.
Ban đầu Trần Huyên Huyên rất tự tin vào bản thân, bởi vì ngoại hình hay dáng người của cô ấy đều thuộc hàng chất lượng cao, việc có thể dành được một suất ra mắt không phải là mơ, nhưng khi biết Khương Tiểu Viên cũng tham gia cuộc thi, trong lòng cô ấy khẽ run lên.
Nhìn lại Khương Tiểu Viên đang thử váy mới, đôi mắt của cô giống Giang Tiêu Viễn nhưng tròn và ướŧ áŧ hơn, chiếc mũi thẳng tắp giống hệt anh ấy. Khi cô mím môi cười nhẹ, trái tim của Trần Huyên Huyên đập hẫng đi một nhịp, trông quá giống với phiên bản mềm mại và đáng yêu của Giang Tiêu Viễn đang mỉm cười với cô ấy. Ai có thể cưỡng lại điều này chứ!
Hơn nữa, cô gái trong gương đưa tay dịu đôi mắt tròn xoe, trông cô buồn ngủ và vô cùng đáng yêu. Trái tim của Trần Huyên Huyên đập càng lúc càng nhanh, trong lòng khóc càng to hơn. Gương mặt hoàn hảo như này mà tham gia “Thiếu nữ ngôi sao” thì có ai lại không bỏ phiếu cho cô chứ? Ngay cả bản thân cô ấy, nửa đêm còn muốn tỉnh dậy để bỏ phiếu cho Khương Tiểu Viên. Sao có thể để phiên bản mềm mại và đáng yêu của anh Tiêu Viễn thua được chứ!
Khi nghĩ đến điều này, Trần Huyên Huyên càng rưng rưng nước mắt, không những cảm thấy không còn hy vọng vào vị trí center, không có hy vọng với tình yêu và tương lai. Cô ấy thậm chí còn không thể nâng cao tinh thần để chống lại tình địch, điều bất công nhất của ông trời là tình địch của cô ấy lại có khuôn mặt giống với người mà cô ấy thích.
Cô ấy không chỉ không muốn đối phó với tình địch, mà còn không khỏi có chút thương cảm, thậm chí cô ấy còn không thể kiểm soát được nhịp tim điên cuồng của mình, cuộc sống này thật sự quá khó khăn rồi.
Giang Tiêu Viễn chỉ đạo cho tư vấn viên mua sắm mang quần áo đến cho Khương Tiểu Viên, sau khi cô thay xong, anh ấy ngẩng đầu lên xem, gật đầu đồng ý, không có biểu hiện nào là không thích không mua. Vì thế Khương Tiểu Viên đi tới đi lui như búp bê Barbie, được tư vấn viên mua sắm cởi ra mặc vào. Lần đầu tiên cô vẫn còn thấy mới lạ, nhưng sau mấy chục lần, Khương Tiểu Viên bắt đầu… Buồn ngủ.
Một lúc lâu không thấy người ra ngoài, Giang Tiêu Viễn hỏi tư vấn viên mua sắm, tư vấn viên thì thầm: “Cô ấy ngủ thϊếp đi rồi.”
Giang Tiêu Viễn: …
Trần Huyên Huyên: …
Giang Tiêu Viễn nhìn Khương Tiểu Viên đang nửa tỉnh nửa mơ bị đẩy ra ngoài thì giơ tay lên: “Vậy thôi, thử nhiêu đó được rồi, những bộ tôi gật đầu cứ gửi đến Vịnh Nguyệt Loan.”
Trần Huyên Huyên cũng mua vài ba quần áo, quay đầu lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vui vẻ nói: “Anh Trần Thu!”
Nửa mơ nửa tỉnh, Khương Tiểu Viên nghe thấy vậy thì hoảng hốt: Trần Tu? Sao Trần Tu lại ở đây?
Khương Tiểu Viên sững sờ nhanh chóng quan sát xung quanh, phát hiện ra không có chỗ nào để trốn, nhìn Giang Tiêu Viễn cao lớn bên cạnh, rồi vội vàng chui vào áo khoác vest của anh ấy.
Gân xanh trên trán Giang Tiêu Viễn giật giật: “... Con đang làm gì thế?”
Khương Tiểu Viên hoàn toàn bị âm thanh đó làm cho sợ hãi, thò cái đầu ra từ eo của anh ấy: “Con nhìn thấy Trần Tu, con trốn trước đã! Lòng tốt lớn lao này con sẽ không bao giờ quên!”
Trần Tu? Giang Tiêu Viễn nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy người cách đó không xa, Trần Huyên Huyên đi tới vui vẻ nói chuyện với anh, nhưng người đàn ông đó rõ ràng là Trần Thu… Khương Tiểu Viên mới đến đây, lẽ ra cô không nên quen biết người này mới phải, nhưng lúc này cô có vẻ như không phải đang giả vờ sợ hãi.
Khương Tiểu Viên cũng đang bị sốc, cô đã trốn sang tận thế giới song song, tại sao Trần Tu lại như âm hồn không tan vậy! Cô ôm chặt lấy eo của ông lớn, chỉ cần anh ấy ở đây thì cô sẽ không bị bắt đi!
Giang Tiêu Viễn: “Nếu con thật sự muốn trốn, thì trốn đằng sau ba cũng vô dụng thôi, ba đưa con đến một nơi.”
Năm phút sau, Khương Tiểu Viên nhìn chằm chằm biển hiệu cửa hàng đồ lót một lúc, nhìn anh ấy…
Ừm, đây quả thực là một nơi tốt, chỉ cần Trần Tu không phải là… À không, anh đích thực là một tên biếи ŧɦái. Phải nói rằng chỉ cần anh không phải là một tên biếи ŧɦái quá mức, anh sẽ không đi vào đây.
Khương Tiểu Viên vừa bước vào, đã thấy Giang Tiêu Viễn đang đứng yên tại chỗ. Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Trần Huyên Huyên, có lẽ Giang Tiêu Viễn và Trần Thu cũng quen biết nhau. Đương nhiên Khương Tiểu Viên không thể đặt mục tiêu lớn như vậy để lôi kéo ông lớn ở bên ngoài, vì vậy cô lùi một bước, vội vàng đẩy anh ấy vào.
Giang Tiêu Viễn liếc mắt nhìn cô, chịu đựng, một lúc sau mới hỏi cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Khương Tiểu Viên đáp: “Con cũng không rõ, nói bên ngoài không tiện, khi nào về nhà con sẽ nói cho ba biết.”
Khương Tiểu Viên thực sự muốn hỏi trợ lý nhỏ xem chuyện gì đang xảy ra, sao Trần Tu vẫn có mặt ở thế giới khác? Nhưng trợ lý nhỏ giống như một con lợn chết, chọc nó thế nào cũng vô ích.
Khương Tiểu Viên không còn cách nào đành phải đưa anh ấy đi đường vòng qua trước, tóm lại cô không thể buông tay một lá bùa hộ mệnh như Giang Tiêu Viễn, đúng lúc Khương Tiểu Viên cũng muốn một ít đồ dùng mới.
Chỉ là… Giang Tiêu Viễn cầm ba đồ lót in hình Pikachu từ trong giỏ mua sắm ra, cau mày đặt về chỗ cũ. Khương Tiểu Viên nhìn thấy món đồ mình thích có cánh bay đi mất, lập tức từ chối, kéo nó lại: “Con muốn dùng loại đồ cá nhân này theo sở thích riêng… Dù sao thì ba cũng đâu nhìn thấy nó!”
“Không được.”
Một đồng xu có thể lấn anh hùng, Khương Tiểu Viên vốn tay ngắn, không giỏi làm lớn chuyện, chỉ tiếp tục lẩm bẩm: “Là con mặc chứ đâu phải ba!”
Nhưng sau khi nói những lời này, Khương Tiểu Viên chìm vào im lặng…
Khoan đã, cô là anh, vậu thì cô mặc = Giang Tiêu Viễn mặc.
Giang Tiêu Viễn mặc đồ lót Pikachu…
Khương Tiểu Viên bật cười ngay tại chỗ, nghĩ đến bức tranh không mấy tốt đẹp, cô nhanh chóng nhặt hơn hai mươi đôi Ultraman, chuột Mickey, thậm chí còn mạnh dạn chọn ren, dây treo và nơ…
Giang Tiêu Viễn không biết tâm lý tính toán của cô, khoé môi giật giật.
Trong lúc thu ngân đang đếm đồ, anh ấy nhìn thoáng qua rồi im lặng một lúc: “Con chắc chưa?”
Khương Tiểu Viên vui vẻ trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu.
“Đừng quên là sau đó con mới là người thực sự mặc nó.” Anh ấy liếc nhìn cô một cách nhẹ nhàng, đôi mắt sắc bén, như thể anh ấy đã đoán được suy nghĩ của cô.
Khương Tiểu Viên: … Có vẻ là như vậy thật?
“Mua được thì phải mặc được, không thể lãng phí.”
Cuối cùng Khương Tiểu Viên, người đang thầm đọ sức lặng lẽ đặt hai cái túi tương đối lớn trở về. Khi cô lấy lại cái túi, cô phát hiện rằng hai người lại trở về chỗ cũ, Giang Tiêu Viễn đi bên cạnh cô phát ra một tiếng hừ lạnh khó hiểu.
Khương Tiểu Viên: …