An Tây lặng lẽ đứng im như tượng, không hề nhúc nhích.
Giám thị chính ở bên ngoài khẽ động ngón tay, bóng tối liền biến ảo.
An Tây lập tức cảm thấy hẫng chân, cả người như rơi vào khoảng không vô tận, lao nhanh xuống vực sâu thăm thẳm của bóng tối.
Thế nhưng, An Tây chỉ thoáng hoảng hốt trong một giây, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ trấn tĩnh.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, mặc cho mình rơi tự do từ "trên cao" xuống.
Giám thị chính bên ngoài màn đêm nhận ra An Tây vẫn không hề lay động, biết rằng mình đã gặp phải một đối thủ cứng đầu.
Cô ta không nhịn được mà "tặc" lưỡi một tiếng, vung tay lên, khiến trong bóng tối đột nhiên lóe sáng. Hai mắt An Tây bắt được luồng sáng đang nhanh chóng phóng to, nhìn kỹ lại, hóa ra là mặt đất.
Cô đang rơi xuống mặt đất với tốc độ kinh hoàng!
Giám thị chính cười lạnh bên ngoài, cô ta không tin An Tây sẽ không bị dọa đến mất bình tĩnh. Chỉ cần con nhóc này thốt ra một tiếng, cô ta có thể kết tội An Tây vi phạm quy tắc.
An Tây trong bóng tối khẽ chớp mắt hai lần, rồi nhắm nghiền lại.
Cô chọn cách không nhìn mặt đất.
Giám thị chính: "..." Con nhóc này thật sự không biết sợ sao?
Không được, không thể bỏ qua nó dễ dàng như vậy!
Giám thị chính nghiến răng, bắt đầu thi triển đủ loại ảo ảnh kinh dị trong bóng tối. Nào là rơi từ trên cao xuống, nào là thiêu đốt, đóng băng, gai nhọn tua tủa, vân vân. Nhưng dù cô ta cố gắng nhồi nhét những hình ảnh đó vào đầu An Tây thế nào, cô vẫn không hề có phản ứng.
Cô giống như... hoàn toàn không tin vào sự tồn tại của những thứ đó vậy.
Giám thị chính bên ngoài giơ ngón tay đến mức mỏi nhừ.
Mười phút sau, tiếng chuông báo hết giờ vang lên, màn đêm trước mắt An Tây vỡ tan tành như bong bóng xà phòng. Cô ngồi trên chiếc ghế què một chân, đưa bài thi cho giám thị phụ đến thu bài.
Giám thị chính hận đến nghiến răng ken két, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành đi lên bục giảng kiểm tra bài thi.
An Tây liếc nhìn một cái rồi cúi đầu thu dọn đồ dùng học tập trên bàn, đồng thời tháo chiếc dây chun buộc tóc trên cánh tay trái xuống, buộc lại mái tóc.
Chỉ có người ngồi sau cô mới thấy, lúc này lưng An Tây đã ướt đẫm một mảng nhỏ.
Cô không phải là không sợ. Ngược lại, ban đầu cô cũng không chắc năng lực của đối phương có thể ảnh hưởng đến mình đến mức nào. Nhưng khi ảo ảnh "rơi xuống" đầu tiên thất bại, cô ta bắt đầu sử dụng đủ loại ảo ảnh hạ đẳng để tấn công cô, An Tây ngược lại không còn căng thẳng nữa.
Điều này nói lên điều gì? Điều này cho thấy đối phương đã bị cô làm cho bối rối rồi.
Chỉ những kẻ đã bị dồn vào chân tường mới vội vã ném mọi thứ có trong tay về phía đối thủ.
Việc kiểm tra bài thi kết thúc, giám thị chính bỏ đề thi và phiếu trả lời vào phong bì giấy kraft, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi tuyên bố: "Buổi thi kết thúc, mời các thí sinh mang theo đồ dùng cá nhân rời khỏi phòng thi."
Toàn bộ học sinh trong phòng gần như đồng loạt đứng dậy, tất cả đều im lặng rời khỏi phòng thi bằng cửa trước hoặc cửa sau.
An Tây cũng vậy, theo dòng người đi ra hành lang. Cô không biết chiếc cặp nào là của mình, vì vậy chờ một lát, đợi học sinh và giáo viên dọn dẹp cặp sách của người chết lấy hết cặp đi, lúc này cô mới xách chiếc cặp xám xịt duy nhất còn lại.
Cô mở cặp ra, xác nhận tên trên tài liệu bên trong, đúng là của cô.
Thời gian đã gần mười hai giờ, An Tây theo dòng người xuống tầng một. Thấy mấy người mặc đồng phục giống nhau, cô lặng lẽ đi theo ra ngoài trường.
Bên ngoài cổng trường có một chiếc xe buýt lớn đang đậu, những học sinh mặc đồng phục giống nhau đều lên xe. An Tây nhìn tên trường và chữ viết tắt trên đồng phục không khớp, nghĩ rằng có lẽ mình bị phân đến trường khác thi, thế là cũng lên xe buýt.
Hơn mười hai giờ, xe buýt trở về trường của cô.
Vừa xuống xe, một thầy giáo đeo kính liền vội vàng tiến tới, lo lắng hỏi: "Sao rồi, độ khó quái đàm của Phụ Nhân có giống như chúng ta đoán không?"
Có mấy bạn học lập tức than thở, nói giám thị của Phụ Nhân quá nghiêm khắc, bọn họ tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị xác chết của học sinh trường khác dọa cho phát khϊếp.