Cô thông minh không hé một lời vì cô biết mình càng im, càng có người sốt ruột lên tiếng thay cô!
Quả nhiên, Mộ Chiến Cương vội vàng nói: "Ông nội! Chuyện kết hôn không vội đâu ạ, cháu còn trẻ, còn phải góp sức xây dựng tổ quốc!"
Ông nội Mộ liếc xéo: "Cháu không vội nhưng ông vội, cháu định để ông nhắm mắt không yên lòng à, kết hôn rồi chẳng lẽ không xây dựng tổ quốc được chắc?"
"Tiểu Li đã đến đây rồi, vậy thì xử lý luôn chuyện hôn sự đi. Về doanh trại, cháu lập tức viết đơn xin kết hôn gửi lãnh đạo!"
Mộ Chiến Cương còn định nói gì đó nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt ông cụ sầm xuống, ho sù sụ không ngừng, anh vội vàng tiến lên vỗ lưng cho ông.
Ông cụ đẩy tay cháu ra: "Tôi không cần cái kiểu giả bộ hiếu thuận của cậu! Khụ khụ... Nếu cậu thật lòng thì nhân lúc tôi còn sống mà lo xong hôn sự đi. Mau đi làm đơn xin kết hôn!"
Nhạc Thanh Li đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cho ông cụ, giúp ông thuận khí.
Mộ Chiến Cương ậm ừ đáp: "Cháu..."
Ông nội Mộ không cho anh cơ hội từ chối: "Đưa Tiểu Li đi dạo một vòng, xem nhà cửa thế nào. Con bé thích căn nào thì căn đó sẽ làm phòng tân hôn. Sau đó, dẫn nó qua phòng khách nghỉ ngơi."
Nhạc Thanh Li nghe lời ông cụ mà không khỏi liếc nhìn Mộ Chiến Cương, gương mặt anh đã đen sì lại. Còn Hạ Uyển đứng sau lưng, vẻ mặt thì sốt ruột tới mức không giấu nổi.
Từ khóe môi lạnh băng của Mộ Chiến Cương, thốt ra một câu chẳng hề mang theo chút ấm áp nào: "Đi thôi."
Nhạc Thanh Li chống tay lên thái dương, đầu vẫn còn hơi choáng.
Dù đã uống nước đường, cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nhưng chuyện nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nhất là đối mặt với hai người, Mộ Chiến Cương và Hạ Uyển!
Hạ Uyển đứng sau lưng Mộ Chiến Cương, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao quét thẳng vào người Nhạc Thanh Li, tràn đầy nghi ngờ.
Cô ta có quá nhiều chuyện muốn hỏi.
Đúng lúc đó, tiếng ho dữ dội của ông cụ từ phòng khách vọng ra: "Tiểu Uyển, qua đây vỗ lưng cho ông nội!"
Hạ Uyển dù không muốn cũng đành miễn cưỡng đáp lời: "Dạ, cháu tới ngay đây, ông nội!"
Cô ta luyến tiếc quay đầu lại nhìn Nhạc Thanh Li, bước chậm từng bước một rời đi, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt đối phương. Không hiểu tại sao, rõ ràng vẫn là Nhạc Thanh Li, nhưng lần này quay về, cô như biến thành một người khác. Từ cách ăn mặc, khí chất đều thay đổi hoàn toàn…
Trong hành lang, chỉ còn lại hai người Mộ Chiến Cương và Nhạc Thanh Li.
Anh khoanh tay sau lưng, đi thẳng về phía trước, không buồn liếc cô lấy một cái thân hình cao lớn của anh dưới ánh hoàng hôn bị kéo dài, cái bóng phủ trùm lên người Nhạc Thanh Li.
Mộ Chiến Cương tiện tay đẩy cửa một căn phòng bước vào. Đó là một căn phòng khách đơn giản: một chiếc giường gỗ, một bàn học nhỏ, hai thùng gỗ chồng lên nhau, còn có giá để chậu rửa đặt sát cửa.
Nhạc Thanh Li vừa bước vào, cánh tay dài của Mộ Chiến Cương liền khẽ đẩy "rầm" một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh buốt của anh: "Tôi viết thư cho cô lúc nào chứ? Nói dối không biết ngượng à!"
Anh cúi đầu, sát gần đến mức hơi thở nóng rực phả lên gò má cô, ánh mắt đầy tức giận. Mộ Chiến Cương vốn căm ghét chuyện hôn nhân sắp đặt. Vậy mà người phụ nữ trước mắt lại còn dám vu oan cho anh bịa ra chuyện anh viết thư mời cô đến.
Anh không vạch trần cô trước mặt ông nội, chỉ vì muốn đích thân "thẩm vấn" kẻ to gan lớn mật này. So với thân hình cao lớn của anh, Nhạc Thanh Li nhỏ nhắn hơn hẳn, bị áp lực vô hình đè nặng.
Cô bình tĩnh nói: "Anh chỉ gửi một bức thư đã muốn tôi chủ động hủy hôn? Bất kể đối với hai ông nội, hay đối với hôn ước này, anh đều quá thiếu tôn trọng đấy!"
"Hơn nữa, ông nội tôi đã mất rồi! Tôi sợ ông nội anh biết được sự thật sẽ không chịu nổi, nên mới nói trong thư anh chỉ nhắc đến chuyện hôn sự của hai đứa."
Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt đối diện với ánh nhìn sắc bén của Mộ Chiến Cương. Cô không thể nói lá thư đó là do Hạ Uyển giả mạo viết càng không thể giải thích vì sao mình lại biết sự thật. Nhưng với chỉ số thông minh của Mộ Chiến Cương, cô cược rằng anh ta chắc chắn sẽ điều tra ra.