Chiếc xe lăn bánh suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước một trang viên rộng lớn gần Cảng Thượng Hải. Vừa đến nơi, Lâm Vụ lập tức bước xuống mở cửa xe cho Trương Hà Thiên, rồi cùng anh tiến vào khu biệt thự phía đông trang viên.
“Anh Thiên đã về!” Những người có mặt đồng thanh cúi đầu chào, giọng nói đồng đều và kính nể.
“Anh Thiên, Lang Kỳ muốn gặp anh để bàn chuyện làm ăn. Họ đã liên lạc, đang chờ anh xác nhận gặp mặt.” Cris vừa nói vừa đưa cho Trương Hà Thiên một ly nước đá mát lạnh.
“Sắp xếp đi.” Anh đáp gọn, giọng đều và lạnh.
“Vâng, anh Thiên.”
Trương Hà Thiên uống một ngụm nước, sau đó đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi.
Tối đến, năm chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ ngay ngắn trước cửa khu biệt thự, sẵn sàng khởi hành chỉ chờ lệnh từ anh.
Đoàn xe di chuyển đến một khu resort cao cấp, gần công viên giải trí. Lang Kỳ đã bao trọn nơi này để tiếp đón Trương Hà Thiên.
“Thiên, lâu rồi không gặp.” Lang Kỳ từ trong phòng bao bước ra, bắt tay anh đầy thân thiết. Xung quanh là ánh đèn dịu mờ và tiếng nhạc dập dìu. Năm vũ công nữ xuất hiện, uốn éo theo điệu nhạc, tạo nên không khí nửa lễ nghi, nửa trụy lạc.
“Cậu thấy tôi chuẩn bị thế nào? Mềm mềm, thơm thơm, hàng tuyển đấy nhé.” Lang Kỳ cười nham hiểm, chỉ vào đám gái đang nhảy múa trên bàn.
“Tạm được.” Trương Hà Thiên ngồi xuống ghế cùng Cris và Lâm Vụ, nhấm nháp ly rượu vang đỏ sẫm như máu.
Lang Kỳ cười sảng khoái, tiến tới túm tóc một cô gái rồi ấn đầu cô vào giữa hai chân hắn. Cô gái lập tức hiểu ý, kéo khóa quần, đưa dươиɠ ѵậŧ của hắn ra và bắt đầu mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Một tên đàn em khác cũng lao vào, bắt lấy một cô gái khác, hòa vào cuộc săn mồi du͙© vọиɠ.
“Không chơi à?” Lang Kỳ vừa rên vừa hỏi Trương Hà Thiên.
“Bọn mày chơi đi.” Anh thản nhiên liếc sang Cris và Lâm Vụ.
“Anh Thiên không chơi à? Vậy để em hưởng.” Cris đá mắt ra hiệu, rồi kéo một cô gái vào lòng. Lâm Vụ từ trước đến nay vốn chẳng mặn mà với mấy trò này, nên chẳng màng để ý, để mặc phần còn lại tràn về phía Trương Hà Thiên.
Anh vẫn ngồi yên, ung dung nhấm nháp ly rượu trong khi hai cô gái cúi đầu hầu hạ. Dươиɠ ѵậŧ của anh vừa khổng lồ vừa nóng bỏng khiến hai người phụ nữ gần như phát điên, thi nhau liếʍ mυ'ŧ, kẻ tranh người giành. Họ không còn giữ được lý trí, chỉ biết rêи ɾỉ trong kɧoáı ©ảʍ.
Một trong hai cô gái dường như không chịu nổi, bỗng nhiên bật dậy, lao đến ôm lấy anh, định trèo lên đùi và cưỡi lên con quái vật to lớn…Nhưng chưa kịp chạm vào, một viên đạn đã cắm thẳng vào trán cô ta.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên khiến cả phòng im bặt trong hai giây. Máu văng tung tóe, thi thể cô gái đổ sụp xuống, máu loang đỏ cả tấm thảm.
Phòng bao im phăng phắc.
Ngay sau đó các cô gái còn lại hét lên, hoảng loạn. Bầu không khí du͙© vọиɠ phút chốc biến thành địa ngục lạnh lẽo.
“Xin lỗi cậu nha Thiên… Đàn em của tôi vô lễ quá…” Lang Kỳ gầm lên, rồi quát lớn: “Cút hết ra ngoài cho tao!”
Hắn ta cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại ánh lên nỗi sợ hãi.
Ai quen Trương Hà Thiên đều biết, những công cụ thõa mãn du͙© vọиɠ không ai được tùy tiện chạm vào anh, nhất là đôi môi. Chủ động tiếp cận khi chưa có sự đồng ý của anh, đồng nghĩa với việc.”Chết chắc.”
“Để cậu mất hứng rồi… Tôi sẽ sai người chuẩn bị hàng khác.” Lang Kỳ cố gắng kéo lại bầu không khí.
“Không cần. Vào việc chính đi.” Anh đứng dậy, lạnh lùng chỉnh lại quần áo, rồi rút một điếu xì gà, châm lửa hút một hơi.
“Gọi tôi đến đây, ông Lang định mua thêm gì? Hay hàng có vấn đề à?” Anh hỏi, mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
“Không, hàng của cậu lúc nào cũng tuyệt. Nhưng lần này tôi muốn mua thêm… Heroin.”
“Ồ, ông Lang biết chơi rồi đấy.” Anh hơi cong môi, chẳng tỏ vẻ bất ngờ.
Lang Kỳ vốn là trùm buôn vũ khí ở biên giới Lào, nhưng ai cũng biết hắn không thể mãi đứng ở ngoài cuộc chơi heroin được, món hàng mà có thể đổi trắng thay đen, mua cả đế chế nếu biết cách buôn.
“Ông cần bao nhiêu?”
“Hai mươi ký. Tôi nghe nói chỗ cậu vừa pha chế loại mới, tôi muốn thử.”
“Tin tức ông cũng nhanh.” Trương Hà Thiên nhếch môi cười nhạt.
“Làm ăn phải nhanh nhạy chứ.” Lang Kỳ đáp.
“Lâm Vụ.”
Lâm Vụ lập tức lấy ra một gói nhỏ bọc trong giấy bạc, đưa cho người của Lang Kỳ. Bên phía Lang Kỳ nhanh chóng cho hai gã đàn ông hít thử. Chưa đầy một phút sau, cả hai đứng bật dậy, mắt đỏ ngầu, gào rú như điên dại. Kɧoáı ©ảʍ lan tỏa khiến chúng giật mạnh như con nghiện trúng độc.
“Quá đỉnh! Hahaha… Không hổ danh là Trương Hà Thiên!” Lang Kỳ vỗ tay liên tục, cười như phát cuồng.
“Năm mươi triệu đô. Chuyển trong chiều nay, sáng mai hàng sẽ giao tận tay.” Anh dứt khoát, rồi cùng Cris và Lâm Vụ rời khỏi khu resort.
Thứ hàng mà anh tạo ra, chưa bao giờ khiến ai thất vọng. Và dĩ nhiên, cũng chưa bao giờ là rẻ.
…
Trương Hà Thiên vừa rời khỏi resort chưa đầy mười phút, thì một chiếc xe đen không biển số trườn đến bãi đậu. Một người đàn ông mặc vest trắng bước xuống, gương mặt nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn đường, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở.
Lang Kỳ vẫn còn đang trong phòng bao, chưa kịp rửa máu văng trên giày. Khi người đàn ông kia bước vào, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ông ta đến rồi à…” Lang Kỳ liếc nhìn tên đàn em đang run rẩy đứng bên cạnh.
“Vâng… Nói là có chuyện muốn nói riêng với ngài.”
Gã đàn ông bước vào, ánh mắt lướt qua vũng máu còn chưa khô trên sàn.
“Lần sau, nhớ bảo người của ông xử lý xác nhanh hơn. Bọn làm ăn lớn không nên để lại dấu vết.”
Lang Kỳ cười gượng.
“Đây là sân nhà tôi. Người của tôi.”
“Không lâu nữa sẽ không còn là sân nhà của ông nữa.” Gã kia lạnh lùng cắt lời:“Trương Hà Thiên… Cậu ta đang lớn quá nhanh.”
Lang Kỳ siết chặt ly rượu trong tay, răng nghiến ken két.
“Tôi biết.”
“Nếu ông không cắt đứt được tay chân của nó trong vòng ba tháng… Đừng trách chúng tôi ra tay trước.”
Nói rồi gã đàn ông đứng dậy, để lại một phong bì dày cộm trên bàn. Trong đó là một loạt hồ sơ, ảnh chụp từ drone, và một tờ giấy có in hình một cô gái với vết sẹo mờ ở vai trái.
Lang Kỳ mở ra, cau mày.
“Ai đây?”
“Có thể là điểm yếu của Trương Hà Thiên. Một con cờ có thể khiến cả bàn cờ lật tung.”