"Chuyện của ta nói ra thì hơi dài." Lục Khí Nương lải nhải.
Nguyên là nàng dựa vào sức lực của mình để nuôi ba đứa nhi nữ, cuộc sống cũng tạm ổn.
Sau đó do cơ duyên xảo hợp, nàng vào phủ họ Chu làm việc nặng.
Ba đứa nhi nữ cũng đều giúp việc tại các nơi trong phủ Chu, cả bốn người đều có thu nhập.
Đại Nha theo học khâu vá trong phòng thêu; Nhị Nha được nương tử quản gia để ý, giúp việc chạy vặt, cũng học nhận chữ và tính toán; Tam Nha tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng có thể chạy vặt đưa thư.
"... Ta vốn nghĩ, nữ nhi càng nhiều kiến thức càng tốt, ở phủ Chu vài năm, kiếm ít của hồi môn, tốt nhất là biết chữ biết nghĩa, sau đó mẫu tử bốn người chúng ta lại về đây, mua nhà mua đất, cuộc sống tốt biết bao."
"Sau đó thì sao?" Tiêu Yến chăm chú lắng nghe.
Hắn nhìn thấy kỳ vọng của Lục Khí Nương về tương lai, cuộc sống là có niềm hy vọng.
"Sau đó xảy ra một số chuyện lộn xộn, ta cảm thấy mấy nữ nhi của ta ở đó không an toàn; những lão gia, công tử của phủ Chu, chẳng có mấy người tủ tế trong sạch, đừng để chúng dòm ngó ba đứa nhi nữ của ta."
"Nàng không mong chúng kết hôn cao môn ở đó sao?"
Tiêu Yến biết, nhiều người đều muốn dựa vào phủ hầu, không muốn ra ngoài.
"Có bao nhiêu bản lĩnh thì ăn bát cơm lớn bấy nhiêu," Lục Khí Nương nói, "Ta làm mẫu thân này không có bản lĩnh, nếu sau này cố leo cành cao, chẳng phải cả đời chúng sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng sao?"
Đổ mồ hôi của mình, ăn cơm của mình, đừng nghĩ đến những thứ có không đó, đây là tôn chỉ cuộc đời của Lục Khí Nương.
"Vả lại họ cũng không coi người ta là người." Lục Khí Nương nghĩ đến hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa đã chết, cảm thấy dưới sự giàu sang tột bậc của phủ hầu, xương trắng chất chồng, chẳng có gì đáng lưu luyến.
"Vốn trong hai năm này, cộng với thưởng tết, cũng tích góp được hơn năm mươi lạng bạc. Ai ngờ, lúc chuẩn bị rời đi, ta bị bệnh nặng một trận, tiêu hết số bạc đó."
"Năm mươi lạng bạc, đổi lấy một thân thịt béo, thịt của ta quý thật đấy." Lục Khí Nương tự chế giễu.
Tiêu Yến không ngờ, bản thân Lục Khí Nương vừa mới trải qua bệnh nặng, lại đem số bạc còn lại không nhiều ra mua hắn.
Trong lòng bỗng xúc động, sau một lúc lâu mới nói: "Đại nạn không chết, ắt có phúc sau."
"Quả nhiên đọc sách, nói chuyện cũng nghe êm tai." Lục Khí Nương vui vẻ, "Tiêu Yến, ta bàn với ngươi một chuyện được không?"
"Nàng nói đi."
"Bản thân ta một chữ cũng không biết," Lục Khí Nương nói, "Nhưng đã từng thấy tiểu thư của phủ Chu, đọc sách quả thật khác biệt. Ngay cả Nhị Nha của ta, theo học được vài chữ, cũng đã khác rồi!
Khi ngươi ở nhà ta, cũng không trông mong thân thể này của ngươi làm được gì, lúc rảnh rỗi, dạy mấy đứa nhi nữ của ta, mỗi ngày nhận năm chữ được không?"
Ở đây, nữ tử đọc sách sẽ bị người ta chế giễu.
Nhưng Lục Khí Nương không nghĩ vậy.
"... Nếu đọc sách không tốt, tại sao nam nhân lại đi đọc? Nam nhân tinh ranh nhất, họ chắc chắn đã được lợi, nên không muốn nữ nhân cũng thế." Lục Khí Nương nói như vậy, "Ta nhất định không tin. Đời này của ta hồ đồ mơ hồ thì thôi, ba đứa nhi nữ của ta đều phải sống rõ ràng minh bạch."
"Ta có thể dạy. Nhưng mà," Tiêu Yến cân nhắc nói, "Ta cảm thấy nàng là dưỡng mẫu, quá nuông chiều chúng, chỉ sợ sau này chúng sẽ không biết ơn nàng."