An Viễn chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Alpha kia, ánh sáng trong đôi mắt đen thuần chợt tối đi một chút, sau đó mới nở nụ cười trở lại. Cậu lễ phép đưa vé tàu vũ trụ trong tay cho nhân viên, nhẹ giọng nói: “Xin chào, phiền anh kiểm tra vé giúp tôi.”
Omega quá lễ phép, Alpha có chút ngại ngùng. Hắn thầm xin lỗi thiếu niên trong lòng, sau đó vô cùng nghiêm túc kiểm tra vé cho cậu rồi đưa lại cho cậu.
Có lẽ Omega này đã dùng thuốc ức chế cho nên mùi hương mới nhạt nhòa như vậy. Gần đây liên bang đã nghiên cứu ra thuốc ức chế, có thể ức chế kỳ phát tình của Omega khiến họ không bị gây phiền toái bởi kỳ phát tình, không ảnh hưởng đến các hoạt động và công việc hàng ngày.
Mặc dù Alpha không ủng hộ hành vi này, bởi vì sử dụng quá nhiều thuốc ức chế có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của Omega nhưng đôi khi hắn cũng cảm thấy Omega dùng thuốc ức chế thì tốt hơn, như vậy Alpha sẽ không vì ngửi thấy mùi phát tình của Omega mà mất kiểm soát biến thành dã thú, đặc biệt là những nhân viên làm việc ở nơi công cộng như hắn.
An Viễn im lặng nhận lấy vé tàu vũ trụ Alpha đưa cho, mỉm cười với hắn rồi mới xoay người rời đi.
Cậu có thể đoán được phần nào suy nghĩ của Alpha kia, hẳn là đoán cậu có lẽ đã dùng thuốc ức chế cho nên mùi hương trên người mới nhạt nhòa như vậy.
Nhưng thực tế không phải, cậu vốn dĩ không phải là một Omega ưu tú, mùi hương trên người rất nhạt, gần như không thể khơi dậy du͙© vọиɠ muốn đánh dấu của Alpha, là một Omega kém chất lượng.
Một Omega kém chất lượng chỉ có thể ghép đôi với một Alpha, thậm chí độ phù hợp chỉ có 20.1%.
"Chỉ cần khí tức trên người An Viễn nồng đậm hơn một chút, dễ ngửi hơn một chút, chắc chắn cậu ấy có thể trở thành một Omega rất xuất sắc, có lẽ sẽ là cấp S."
"Đúng vậy, biết nấu ăn, biết vẽ tranh minh họa còn biết may vá quần áo, năm ngoái trong cuộc thi nấu ăn do học viện tổ chức, cậu ấy còn giành được giải nhất."
"Tiếc thật, thật sự quá đáng tiếc! Cậu ấy như vậy thì thà làm một Beta còn hơn là làm một Omega cấp thấp nhất, với ngoại hình đó nếu trở thành Beta chắc chắn sẽ rất được yêu thích."
Những lời xì xào bàn tán của các bạn học sau lưng cậu ngày trước vang vọng trong đầu, An Viễn mím môi, cố gắng không nghĩ nhiều nữa. Bạn thân của cậu đang đợi cậu ở phía xa, nhìn thấy họ, khóe miệng An Viễn khẽ cong lên nụ cười, nhanh chân chạy tới.
Không phải tất cả các bạn học đều cảm thấy tiếc cho cậu, cũng có những người không để ý đến độ phù hợp thấp của cậu, hai người trước mắt chính là bạn thân trong lớp của cậu.