Một con người.
Một con người bằng xương bằng thịt, biết đau, biết yêu.
Phải "hiểu chuyện" đến mức nào?
[Thế giới thứ nhất]
"Hệ thống."
Trang Thầm tự thắt mình thành một nút kết, treo lủng lẳng trên cây thông: "Chúng ta có thể không nghe cái lời dẫn này không?"
Mọi chuyện thật kỳ lạ, rõ ràng anh đã hoàn thành xuất sắc vai phụ trong tất cả các thế giới cần diễn.
Nhưng giờ đây, đột nhiên anh được thông báo rằng những thế giới này đều sắp sụp đổ, anh phải quay lại sửa chữa chúng và đó chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Vấn đề nghiêm trọng nhất, là anh đang lơ lửng.
Anh là một hồn ma đang lởn vởn trong chính đám tang của mình.
Hệ thống cũng đang tìm nút bỏ qua, nhưng không thể tìm thấy, đành phải bật to bản nhạc "Kim Xà Cuồng Vũ" để át đi.
[Không có cách nào đâu, thưa kí chủ. Hôm nay là đám tang của Ôn Nhứ Bạch, ai cũng phải nghe lời dẫn này.]
Ôn Nhứ Bạch, là vai diễn của Trang Thầm trong thế giới đầu tiên.
Bảy ngày trước, vào đêm khuya, Ôn Nhứ Bạch chết tại nhà, nguyên nhân là do thiếu máu bất sản cấp tính.
Khi được phát hiện, Ôn Nhứ Bạch nằm trên sàn nhà tắm, máu chảy khắp nơi.
Hồ sơ điện thoại cho thấy, cuộc gọi cuối cùng của anh là dành cho Bùi Mạch, nhưng vì không ai bắt máy nên chuyển sang hộp thư thoại.
"Xin lỗi... Tiểu Mạch." Trong tin nhắn, giọng Ôn Nhứ Bạch rất nhẹ, vẫn rất dễ nghe. "Anh làm bẩn sàn nhà rồi."
Bùi Mạch không có thói quen cài đặt hộp thư thoại, nên không có phản hồi, chỉ có một khoảng trống.
Trong sự tĩnh lặng đến cực điểm đó, tiếng dòng điện xèo xèo.
"Anh làm bẩn sàn nhà rồi, xin lỗi em." Ôn Nhứ Bạch hỏi: "Em có thể giúp anh gọi người đến dọn dẹp không? Anh không nhìn rõ nữa, không bấm số được."
"Làm ơn... Giúp anh, dọn sạch máu ở đây."
Ôn Nhứ Bạch từ từ nói: "Anh sẽ trả tiền, anh có phiếu giảm giá..."
Đó là câu nói cuối cùng của Ôn Nhứ Bạch trước khi chết.
Ba phút sau khi tin nhắn thoại này kết thúc, Ôn Nhứ Bạch ngừng tim. Năm phút sau, có người xông vào, quỳ gối trên sàn nhà như điên, thực hiện hồi sức tim phổi cho anh.
Hồi sức tim phổi chỉ là vô ích, nội tạng của Ôn Nhứ Bạch xuất huyết nghiêm trọng, máu đã cạn kiệt, phần còn lại trong khoang bụng trào ra do áp lực nén.
Ôn Nhứ Bạch nằm yên trên sàn, rất yên lặng, không làm phiền ai. Đôi mắt của anh vốn dĩ có độ cong rất dịu dàng, nhưng giờ đây đồng tử đã giãn rộng, không còn phản chiếu hình ảnh nữa.
Khi nhân viên cấp cứu đến, Bùi Mạch vẫn đang thực hiện hồi sức cho Ôn Nhứ Bạch.
Ngực Ôn Nhứ Bạch bị ép lõm xuống, như một chiếc lá khô héo, máu trào ra từ khóe miệng tái nhợt, chảy khắp nơi.
Bùi Mạch toàn thân dính đầy máu của Ôn Nhứ Bạch, trông rất thảm hại, nhưng lại rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức kỳ lạ.
Bùi Mạch hợp tác giao thi thể Ôn Nhứ Bạch cho nhân viên cấp cứu, không chút trở ngại chấp nhận sự thật rằng anh đã chết, nhìn cơ thể đó được phủ kín bằng tấm vải trắng.
Nhân viên cấp cứu không biết nói gì, đành thốt lên: "Xin chia buồn..."
"Không có gì." Bùi Mạch châm điếu thuốc, cầm điện thoại ra ngoài gửi tin nhắn, liên hệ người đến dọn dẹp phòng tắm: "Còn cần ký tên nữa không?"
Nhân viên cấp cứu nhíu mày, phản ứng như vậy quá bất thường. Nếu không phải vì Ôn Nhứ Bạch có bệnh án hoàn chỉnh, tình trạng phát bệnh hoàn toàn phù hợp với thiếu máu bất sản cấp tính, họ gần như muốn nghi ngờ người này có liên quan đến cái chết của nạn nhân và báo cảnh sát.
Nhưng nguyên nhân cái chết của Ôn Nhứ Bạch rất rõ ràng, nên dù người "bạn đời hợp pháp" này có tỏ ra lạnh lùng đến đâu, cũng không cần điều tra.
Có lẽ chỉ là hai người này không có tình cảm thực sự.
Khi khiêng chiếc băng ca phủ vải trắng ra ngoài, nhân viên cấp cứu thì thầm bàn tán.
Ngày nay có quá nhiều chuyện như vậy, vợ chồng bề ngoài, sống chung nhưng không có tình cảm, quan hệ còn tệ hơn người dưng.
"Tôi biết đoạn này." Trang Thầm bị ép xem lại tình tiết trước đó, đung đưa theo gió: "Tôi tự chết mà."
Đây là thế giới đầu tiên Trang Thầm đóng vai phụ, tình tiết anh vẫn nhớ rất rõ. Ôn Nhứ Bạch là bạn đời hợp pháp của Bùi Mạch, có hôn ước từ nhỏ với Bùi Mạch, nhưng lại không phải người gã yêu.