Huống chi những vị trưởng lão của các tông môn, thậm chí còn có liên hệ với các bậc đại năng đã phi thăng trong truyền thuyết, trong số ấy, không ít là nữ tu. Chuyện xảy ra trước mắt, đương nhiên khiến người người khó chịu.
Kỷ Trường Quân liếc mắt đã thấy Trương Hoa vừa hoàn hồn, tay trái ôm lấy Kim Bảo, lập tức lao tới, tay phải giơ lên như định tát thẳng vào mặt Bùi Tiểu Nha. Gương mặt hắn lúc này hoàn toàn lạnh lẽo.
“Lớn mật!”
Một tiếng quát lạnh như băng vang lên. Khí thế vô hình từ người hắn bùng ra, áp thẳng lên người Trương Hoa, khiến nàng lập tức đứng chôn chân tại chỗ, không tài nào nhúc nhích nổi.
“Con bé này, hai vợ chồng ngươi đã sớm bán nó cho họ Lý – phú hộ trong thành. Hai mươi lượng bạc trắng, đổi lấy đứt sạch duyên trần. Dù có cùng huyết thống, thì nhân quả cũng đã dứt.”
Đây là một cuộc giao dịch.
Một bên bỏ tiền, một bên nhận người, rõ ràng sòng phẳng, không lừa lọc ai cả.
Thiên đạo phân minh, nhân quả ở khắp nơi, không gì có thể che giấu.
Vừa rồi ta đã bấm tay tính toán, nhân quả đã dứt phân nửa. Còn thiếu một phần, chính là bởi phú hộ họ Lý kia vẫn chưa đưa đủ hai mươi lượng bạc cho Bùi Đại Thành. Vì vậy, ta đã thay ông ta trả năm mươi lượng, xem như tiếp nhận một nửa nhân quả từ phía họ Lý.
Mà giờ nhìn lại, hai cuộc giao dịch nối tiếp nhau đã hoàn thành. Giao dịch thứ hai xác lập, tự nhiên chứng thực giao dịch đầu tiên, triệt để cắt đứt mối nhân quả còn lại.
Từ nay về sau, giữa Bùi Tiểu Nha và vợ chồng Bùi Đại Thành – Trương Hoa, huyết thống tuy còn nhưng nhân quả đã đoạn tuyệt. Bọn họ còn tư cách gì mà đứng đây lớn tiếng, dám cả gan làm khó một đệ tử dự bị của Côn Luân môn?
Đám đệ tử quanh Kỷ Trường Quân trông thấy thần sắc của hắn lúc này, ai nấy đều hiểu rõ trong lòng.
Kỷ trưởng lão trong các nhiệm vụ thế này, chính là người dẫn đầu đáng tin cậy nhất. Bởi lẽ, hắn luôn công bằng trong việc phân chia tài nguyên, hơn nữa lại rất mực che chở cho người nhà mình.
Kỷ Trường Quân khẽ động đầu ngón tay, người dân đứng xem quanh đó liền thấy đầu ngón tay hắn lóe lên ánh sáng trắng, luồng sáng ấy lao thẳng về phía đứa trẻ trong lòng Trương Hoa, nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên.
“Chậc, lợi hại thật.”
Đây chính là thủ đoạn của tiên nhân.
Ánh sáng trắng bao lấy đứa bé, nâng nó bay thẳng đến bên cây cột đá, vậy mà cột đá ấy không hề có chút phản ứng nào.
Bùi Kim Bảo – không có linh căn.
“Đã thấy rõ rồi chứ? Nhi tử nhà ngươi không có linh căn, tư chất tầm thường, không thể gia nhập tiên tông Côn Luân của ta.”
“Còn tiểu cô nương kia, tư chất không tệ, đã đồng ý theo ta đến Côn Luân tu hành. Người tu tiên chúng ta coi trọng nhất là nhân quả, không thể làm điều trái với lương tâm. Hai vợ chồng các ngươi nếu đã bán nàng, vậy thì nhân quả đã dứt. Nếu còn dám dây dưa, bản trưởng lão sẽ xem đó là kɧıêυ ҡɧí©ɧ thanh danh của Côn Luân Tông!”
“Tuyệt đối không dung thứ!”
Bạch quang chợt lóe, Bùi Kim Bảo liền bị đưa trở lại trong lòng Trương Hoa. Cả Bùi Đại Thành và Trương Hoa lúc này đều không dám mở miệng nửa lời.