“Dừng lại”
Sau khi hoàn tất bước cuối cùng. Tô Tình Không đưa viên đan dược vừa luyện xong vào không gian lưu trữ trong nhẫn. Cô mở ra cấm chế động phủ đã phong bế suốt nửa tháng. Bên ngoài động phủ, vài tấm phù truyền tin đang lơ lửng giữa không trung.
Một con Bạch Hạc truyền tin sải cánh bay đến, giành lấy một trong số những phù lệnh rồi hạ xuống trước mặt Tô Tình Không. Nó nhẹ nhàng buông một túi gấm vào tay cô, sau đó xoay người bay đi.
Tô Tình Không mở túi gấm, dùng thần thức thăm dò vào bên trong, chỉ thấy một viên hạt châu trong suốt và một thanh ngọc giản.
Chỉ trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi.
Những cánh đồng trồng đầy linh thảo bỗng chốc biến thành mặt đường trải nhựa, các dãy núi trùng điệp hóa thành những tòa nhà cao tầng. Quanh nơi ẩn tu vốn yên tĩnh giờ đây xuất hiện vô số cô gái mặc cổ phục, ríu rít cười đùa, tay trong tay cùng đi về một hướng.
“Còn xa lắm không?”
“Đi thêm năm phút nữa là tới rồi.”
“Giày vải của mình hơi cọ chân, mấy cậu có mang theo băng cá nhân không?”
Tô Tình Không từng tu luyện ở Đan Phong, nơi có nồng độ linh khí chỉ đứng sau Chủ Phong và Dược Phong trong toàn bộ Huyền Quang Tông.
Nhưng hiện tại, cô chỉ cảm nhận được một luồng linh khí mỏng manh, loãng đến mức còn kém hơn cả nhân gian, ngay cả bầu không khí cũng đυ.c ngầu.
Trong túi gấm, viên hạt châu trong suốt kia dường như đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, giờ đây trở nên ảm đạm, không còn ánh sáng.
Có lẽ do Tô Tình Không chỉ dùng thần thức lướt qua, chưa kịp tìm hiểu cách sử dụng, cũng chưa từng học phương pháp vận dụng.
Đây là ảo cảnh do hạt châu tạo ra?
Hay… cô thực sự đã trở về rồi?
Tô Tình Không thả thần thức ra, dò xét tình hình xung quanh.
Xe buýt, xe máy, taxi qua lại tấp nập. Cách đây một ngàn mét, một phòng trưng bày đang tổ chức hoạt động triển lãm Anime, nam nữ thanh niên ăn mặc đủ kiểu cổ phục và Hán phục đang xếp hàng tại lối vào, vừa chờ xét vé, vừa trò chuyện rôm rả, thi thoảng còn tranh thủ chụp ảnh check-in.
Giữa khung cảnh hiện đại và hỗn loạn này, trang phục cổ đại của Tô Tình Không lại trở nên rất đỗi bình thường.
Một ảo cảnh cấp cao có thể mô phỏng môi trường tương tự dựa theo ký ức người nhập cảnh. Nhưng... nếu muốn mô phỏng đến mức chân thực từng chi tiết, như phụ tùng bên trong xe, hay hoạt động triển lãm Anime mà chính cô còn chưa từng thấy, thì... gần như là bất khả thi.
Cho nên... cô thật sự đã trở về rồi sao?
Tô Tình Không bắt vội một chiếc taxi ven đường. Sau gần 1 tiếng, cuối cùng xe cũng đến trước cổng tiểu khu.
Nhưng mà… Trong không gian của cô chỉ có vàng bạc và tiền đồng cổ, hoàn toàn không có nhân dân tệ của thời hiện đại.
“Xin chờ một chút.”
Tô Tình Không xoay người đi về phía chốt bảo vệ của tiểu khu.
Một bảo vệ trẻ tuổi đang đứng gác, tài xế taxi cũng cùng đi qua.
“Xin chào” Tô Tình Không bình thản nói, “Tôi là cư dân tầng 32, phòng 301 của tiểu khu này. Hiện tại tôi không mang theo tiền mặt. Anh có thể cho tôi mượn một ít tiền trước được không? Tôi sẽ trả ngay lập tức.”
Bảo vệ nhìn nàng bằng ánh mắt đề phòng chẳng khác nào gặp phải kẻ lừa đảo.
“Tôi làm ở đây hơn một năm rồi, chưa từng thấy cô bao giờ.”
Tô Tình Không: “…”
Bảng cước phí bên ngoài xe taxi vẫn đang đếm từng phút. Trong tu tiên giới, Tô Tình Không đã sống hơn ba trăm năm, tương đương với năm năm ở hiện tại. Nhân viên bảo vệ này mới làm việc hơn một năm, đương nhiên không thể nhận ra cô rồi.
Lúc này, bảo vệ dường như nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra tra cứu thông tin, nhìn màn hình một chút rồi lại ngẩng lên quan sát nàng thật kỹ.
“Cô tên là gì?”
“Tô Tình Không.”
Vừa dứt lời, bảo vệ liền đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt Tô Tình Không. Trên đó là một bức ảnh chụp Tô Tình Không mặc đồng phục, đứng trước cổng trường cấp ba.
“Người trong ảnh là cô phải không?”
Tô Tình Không nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng gật đầu: “Là tôi.”
Bảo vệ lập tức kinh ngạc, hai mắt suýt trợn tròn:
“Cô thật sự… tự mình tìm được đường về sao!”
Tài xế taxi ở bên cạnh nôn nóng vì chờ đợi quá lâu, đưa mã quét thanh toán ra thúc giục:
“Tiền xe của tôi…”
Bảo vệ không nói hai lời, giơ điện thoại lên quét mã:
“Để tôi thanh toán giúp cô.”
Tô Tình Không yên lặng nhìn, không lên tiếng.
Khi cô rời khỏi nơi này, điện thoại vẫn còn là một nửa màn hình, một nửa bàn phím. Bây giờ trở lại, đã thấy phát triển thành màn hình tràn viền, thậm chí tiền mặt cũng đã dần bị thay thế bởi thanh toán điện tử.
Tài xế vừa nhận được tiền, vừa quay đầu rời đi thì bảo vệ lập tức gọi điện thoại cho ai đó, giọng đầy kích động:
“Anh à! Cô con gái mất tích của anh trở về rồi! Ngay tại cổng tiểu khu bọn em!”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, rồi vang lên âm thanh loảng xoảng như ai đó đang làm rơi đồ vật vì chấn động.
“Thật sao!”
“Là thật!” Bảo an gật đầu chắc chắn. “Em hỏi tên cô ấy rồi, cũng đối chiếu với ảnh các anh đưa thì chính xác là cô con gái mất tích nhiều năm trước của anh chị!”
"Tôi đến ngay lập tức!"
Ngắt điện thoại, bảo vệ đứng ở ngoài đình gác trò chuyện cùng Tô Tình Không.
Trong khu chung cư nơi họ đang đứng, tất cả các bảng thông báo ở lối vào đều dán những tờ rơi tìm người. Trên đó là ảnh chụp của Tô Tình Không cùng thông tin liên lạc của cha mẹ cô. Bên dưới còn ghi rõ: “Ai tìm được người hoặc cung cấp được manh mối, sẽ nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh.”
Chính vì lý do đó, dù chưa từng gặp trực tiếp, bảo vệ vẫn có thể nhận ra Tô Tình Không.
“Không chỉ riêng tiểu khu này thôi đâu, mấy khu quanh đây bảo vệ đều có kết bạn WeChat với cha mẹ cô. Trong nhóm có chia sẻ ảnh cô…”
Bảo vệ nhiệt tình cùng cấp thêm rất nhiều tin tức, nào là cha mẹ Tô từng bán căn hộ cũ nhưng vì sợ sau này con gái trở về không tìm thấy người thân, nên đã thuê tạm một căn gần đây. Nào là trước kia họ đi khắp nơi tìm kiếm, mãi gần đây mới quay về sống cố định ở chung cư này.
Chưa kịp nói thêm điều gì, một chiếc xe van phóng tới.
Chiếc xe loạng choạng, người ngồi trên xe không hề thắt dây an toàn, bên trong người lái đảo tay lái trái phải liên tục, khiến Tô Tình Không thoáng có cảm giác muốn vươn tay ra để dừng xe lại.
Chiếc xe thắng gấp sát mép lan can trước tiểu khu.
Cánh cửa xe bật mở.
Một người phụ nữ trung niên lao ra khỏi xe, chạy như bay về phía cô. Hai tay run rẩy, đôi mắt ngấn lệ, nhưng vẫn chưa dám chạm vào mặt con gái.
"Mẹ."
Tô Tình Không chủ động ôm chầm lấy mẹ mình, giọng nhẹ nhàng mà mang theo một tia run rẩy: "Con đã trở về rồi. Thật xin lỗi vì đã để mẹ lo lắng đến mức này."
Mẹ Tô năm nay đã năm mươi lăm tuổi. Trước kia bà vốn là người biết chăm sóc bản thân, khí sắc luôn hồng hào, gương mặt tươi tắn. Nhưng giờ đây, nếp nhăn ở khóe mắt hằn sâu, hai má xuất hiện nhiều đốm sạm màu, mái tóc vốn chỉ lác đác vài sợi bạc nay đã loang gần nửa đầu.
Chỉ có năm năm mà mẹ đã già đi nhiều như vậy, đủ để biết việc Tô Tình Không mất tích đã mang đến cho mẹ cô tổn thương lớn đến bao nhiêu.
Nghe thấy một tiếng "Mẹ" thân thuộc, mẹ Tô cuối cùng cũng không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi như suối.
Giây phút này, bà không thể giữ được bình tĩnh, cũng không còn giữ được vẻ mạnh mẽ như những người từng mất con rồi gặp lại. Bà bật khóc như một đứa trẻ, vừa run rẩy, vừa lặng lẽ ôm con gái vào lòng, không dám tin đây là thật.
Đứng bên ngoài, bảo vệ len lén lau mắt, rồi vội lấy khăn tay ra. Nhưng hắn lại ngoài ý muốn phát hiện người khóc chỉ có mẹ Tô.
Còn Tô Tình Không, vẫn ôm lấy bà, nhẹ nhàng vỗ lưng, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi lâu, thu hút không ít người qua đường dừng lại quan sát. Cuối cùng, mẹ Tô cũng nhớ tới mình vẫn còn đang ở trước cổng tiểu khu, nghẹn ngào nói:
"Cha con đi mang cơm cho người ta, chắc sắp về rồi. Để mẹ đưa con vào nhà trước."
Tô Tình Không không quên đề cập việc bảo an đã giúp cô trả tiền taxi. Mẹ Tô nghe vậy vội vàng đưa tiền trả lại, không quên cảm ơn rối rít. Sau đó, bà kéo tay con gái, dẫn cô lên chiếc xe van cũ kỹ.
Xe vừa lăn bánh vào bên trong cư xá, sau khi lượn vòng quanh các dãy nhà thì dừng lại ở khu 27, đối diện khu 36. Mẹ Tô lấy chìa khóa, mở cánh cửa nhà số 101.
Vừa vào nhà, bà đã sốt sắng hỏi:
“Niếp Niếp, con mau ngồi. Con có khát không? Có đói bụng không? Mẹ đi rót nước cho con nhé!”
"Con không khát... cũng không đói đâu mẹ." Tô Tình Không dịu dàng đáp.
Hai mẹ con cuối cùng cũng ngồi xuống bên bàn ăn, nhưng vì bao năm xa cách, không khí dù ấm áp vẫn có chút tay chân luống cuống, không biết bắt đầu từ đâu.
Căn nhà trọ này ở tầng một, hơi ẩm thấp. Không có trang trí gì cầu kỳ, chỉ dùng vài tấm ván gỗ đơn giản để ngăn cách không gian. Sàn và tường vẫn là màu xám đen nguyên bản của xi măng chưa sơn sửa.
Phòng khách được cải thành phòng ngủ của cha mẹ Tô. Nơi đó không có cửa hẳn hoi, chỉ là tấm vải mỏng tạm che chắn.
Tô Tình Không không kéo rèm vải lên, nhưng cô nhìn thấy rõ ràng bên trong chỉ có một chiếc giường và một cái tủ. Đồ đạc ít ỏi đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu cha mẹ Tô có thật sự đang sống ở đây không.
Nhận thấy ánh mắt của Tô Tình Không, mẹ Tô sắc mặt lập tức thay đổi, bà vội vàng quay người kéo rèm vải lên, cố gắng làm giọng nói mình nghe tự nhiên hơn: “Mẹ và cha con chủ yếu sống ở bên ngoài, không hay về ở đây.”
Tô Tình Không nhớ lại chiếc xe tải nhỏ mình ngồi khi trở về, hóa ra đó là chiếc xe mà mẹ Tô từng dùng để chở hàng cho siêu thị. Giờ hàng ghế phía sau đã được cải tiến thành chỗ có thể nằm ngủ, không cần nghĩ cũng biết cha mẹ cô thường nghỉ tạm như thế nào mỗi khi ở bên ngoài.
Lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên từ hành lang.
“Có thể là cha con về rồi.” Mẹ Tô không biết phải nói gì thêm, bà nhanh chóng chạy đi mở cửa.
Cha Tô bước vào, khuôn mặt hốc hác, đôi tay run rẩy cầm lấy tay Tô Tình Không, cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ ấm áp từ cô. Người đàn ông gần sau mươi tuổi hốc mắt đỏ bừng cố gắng cắn răng, nếu không, nước mắt đã trào ra trước mặt con gái.
Ngay sau cha Tô, là chị gái sinh đôi của Tô Tình Không, Tô Tình Thiên. Dù là sinh đôi nhưng vẻ ngoài hai chị em cô lại không giống nhau. Lúc này, Tô Tình Thiên hết xoa mặt Tô Tình Không lại xoa mặt mình, lộ ra biểu cảm buồn vui đan xen: “Không phải đang mơ!”
“Đúng.” Tô Tình Không dang tay ôm chầm lấy ba người, lần lượt thì thầm vào tai họ: “Con đã trở về rồi, không phải mơ đâu. Con xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng lâu như vậy. Là con không tốt.”
“Không phải, Niếp Niếp con không sai, là... Là những kẻ bắt cóc con...” Mẹ Tô nói đến nửa chừng, bà lén nhìn Tô Tình Không với ánh mắt lo lắng, rất sợ rằng mình sẽ nói sai điều gì đó khiến con gái lại phải đau lòng.
Cha Tô và Tô Tình Thiên cũng biểu lộ như vậy. Trong năm năm qua, họ đã nghe quá nhiều tin tức, đặc biệt là những tin tức về các cô gái bị bắt cóc và lừa gạt, biết rằng những gì xảy ra với họ sẽ là những bi kịch không thể cứu vãn.
Đối với họ, không quan trọng chuyện gì xảy ra, chỉ cần Tô Tình Không có thể trở về bình an là đủ rồi. Nhưng đối với người trong cuộc, đó là những ký ức sẽ ám ảnh họ, những cơn ác mộng mà mỗi lần nghĩ lại đều đau đớn.
“Con không phải bị bắt cóc đâu.” Tô Tình Không vô thức định nói rằng mình đã tu tiên ở một thế giới khác, nhưng nhận ra điều đó không phải là một câu chuyện mà sẽ khiến mọi người vui mừng. Cô nhanh chóng đổi lời: “Thật ra là con xuyên không về cổ đại.”
Cha Tô và mẹ Tô có lẽ không hiểu về tu tiên giới, nhưng chị cả và chị hai thường xuyên sử dụng Internet suốt bao năm, chắc chắn sẽ biết thế giới tu tiên đó khốc liệt đến mức nào. Nếu cô kể về những cảnh tượng tàn khốc của tu tiên, chắc chắn cả nhà sẽ lo lắng cho cô ở đó sinh hoạt như thế nào.
Lúc đó, cô từng nghĩ nếu để cha mẹ tin rằng mình đã xuyên tới một nơi an toàn hơn thời cổ đại, có lẽ sẽ yên tâm hơn.
Tô Tình Không chỉ kể sơ qua một vài chuyện khi mới xuyên đến, ví dụ như làm sao bán điện thoại, rồi lại làm thể nào để kiếm được tiền…
Khi ấy, cô thực sự cho rằng mình đã xuyên về cổ đại. Mãi đến khi tận mắt thấy những vị tiên nhân có thể ngự kiếm phi hành đáp xuống trấn thu đệ tử, cô mới nhận ra nơi này hoàn toàn không phải thế giới bình thường.
Mà đến khi Tô Tình Không hỏi về tình hình của gia đình trong năm qua thì...
Cha Tô: “Cha hơi khát nước.”
Mẹ Tô: “Để mẹ đi lấy nước.”
Hai vợ chồng lần lượt tìm cớ cùng nhau tiến vào phòng bếp, bỏ trốn mất dạng.
Tô Tình Không mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Tô Tình Thiên: “Chị hai, em biết chị không có khát.”
Tô Tình Thiên : “…” Không phải đâu! Chị rất khát, cực kỳ khát luôn!