Một lát sau, giám đốc triển khai dự án là Triển Văn xuất hiện, gọi Nhan Linh đến văn phòng của mình.
Triển Văn chào đón Nhan Linh, đồng thời nói với cô rằng sau này nếu gặp vấn đề gì trong công việc thì cứ tìm anh ta.
“Môi trường làm việc của nhóm Phiên dịch chúng ta nhìn chung khá thoải mái, chắc cô cũng cảm nhận được rồi.”
Lúc nãy Triển Văn thấy cô nói chuyện vui vẻ với Viên Viên và mấy người khác nên nghĩ rằng cô hòa nhập rất tốt.
Sau đó, Triển Văn còn nói chuyện với cô thêm vài câu.
Trước khi Nhan Linh rời đi, anh ta bỗng nhớ ra mình có một tài liệu cần lấy chữ ký của Thịnh Tây Vũ trong hôm nay, nên nhờ cô tiện tay mang đến văn phòng của Tổng giám đốc trên lầu.
Anh ta còn tìm lý do cho việc nhờ vả này: “Sau này công việc của cô chủ yếu cũng là để làm việc với Tổng giám đốc Thịnh. Trước hết, cứ tiếp xúc với anh ấy một chút đi.”
Nhan Linh nhận tài liệu, theo thói quen từ công việc trước, cô tiện tay cầm thêm một cây bút từ trên bàn làm việc của mình.
Tầng 22 là khu vực văn phòng của ban giám đốc, các nữ thư ký đều đang tập trung làm việc.
Nhan Linh bước đến một bàn làm việc, trùng hợp người ngồi đó chính là thư ký Lục Lộ, người đã tiếp đón cô vào buổi phỏng vấn hôm trước.
Lục Lộ nhanh chóng nhận ra cô: “Là cô à.”
Nhan Linh mỉm cười với cô ấy, “Chào cô, tôi đến để lấy chữ ký của Tổng giám đốc Thịnh.”
Lục Lộ chỉ tay về hướng bên trái: “Phòng kia nhé.”
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
Nhan Linh đứng trước cửa gõ nhẹ vài tiếng, nghe được lời mời mới đẩy cửa bước vào.
Văn phòng Tổng giám đốc rất rộng rãi, một phía là cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa được kéo ra, có thể nhìn rõ những tòa nhà cao tầng đối diện.
Thịnh Tây Vũ ngồi trên chiếc ghế da, trông có vẻ như vừa mới ngủ dậy, mắt lờ đờ, cà vạt buộc lỏng lẻo trên cổ, mái tóc đen hơi rối, chưa kịp chỉnh trang lại.
Thấy Nhan Linh bước vào, ánh mắt anh ta mới dần tỉnh táo hơn.
Nhan Linh tiến lại gần, đặt tập tài liệu màu xanh lên bàn trước mặt anh ta, nói rằng đây là tài liệu mà Triển Văn nhờ cô mang đến.
Thịnh Tây Vũ quả thật đang rất buồn ngủ, bưng tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm rồi mới mở tập tài liệu ra.
Anh ta mới đọc được vài dòng thì cánh cửa văn phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi.”
Tiếng bước chân từ xa đến gần, cả hai người trong phòng đều đồng loạt nhìn ra, hành động của họ một cách vô thức lại vô cùng đồng nhất.
Khi Trần Trạc Thanh nhìn thấy bóng dáng của Nhan Linh thì rõ ràng khựng lại một chút.
Thịnh Tây Vũ thấy người đến là Trần Trạc Thanh liền nhanh chóng cúi xuống: “Cậu đợi một chút, để tôi ký xong cái này đã.”
Anh ta đưa mắt nhìn qua mặt bàn bừa bộn của mình, lục lọi một hồi nhưng không tìm thấy thứ cần tìm, “Bút của tôi đâu nhỉ?”
Liếc thấy Nhan Linh đang cầm sẵn một cây bút trong tay, lập tức áp dụng nguyên tắc gần nhất, nói với cô: “Cô nàng phiên dịch, cho tôi mượn cây bút chút nào.”
Nhan Linh phải mất một nhịp mới nhận ra “cô nàng phiên dịch” chính là mình.
Đang định đưa cây bút của mình cho anh ta thì Trần Trạc Thanh đứng phía sau liền cúi người xuống, trước cô một bước, nhét vào tay Thịnh Tây Vũ một cây bút bi màu bạc.
Đó là bút Montblanc, phiên bản hợp tác với Ferrari giới hạn, lớp vỏ kim loại thiết kế hoa văn động cơ, sang trọng và tinh tế.
Trên nắp bút còn khắc bốn chữ cái “Zero”.
Giọng của Trần Trạc Thanh vang lên trên đỉnh đầu cô, lạnh nhạt và đều đều: “Cậu không mang theo bút sao?”
Thịnh Tây Vũ lí nhí: “Tôi có mang nhưng tìm mãi không thấy.”
Anh ta ký tên mình vào góc trái cuối cùng của trang hợp đồng, nét chữ bay bổng và dứt khoát.
“Sao hôm nay tôi thấy cậu hơi bức bối nhỉ.”
Thịnh Tây Vũ cảm thấy Trần Trạc Thanh đang nói chuyện với mình với thái độ khó chịu, liền chỉ vào ly cà phê của mình: “Hay để tôi pha cho cậu một ly?”
“À không đúng, cậu nên uống trà hạ nhiệt thì hơn.”
Trần Trạc Thanh liếc anh ta một cái, ánh mắt đầy áp lực.
Thịnh Tây Vũ chẳng chút sợ hãi, nghiêng đầu nhìn sang Nhan Linh, còn đùa giỡn: “Cô nàng phiên dịch, sau này chọn bạn trai thì đừng chọn kiểu người như anh ta, cứ như cái tủ lạnh di động ấy.”
“À đúng rồi, hai người chưa biết nhau nhỉ.”
Thịnh Tây Vũ lúc này mới nhớ ra chưa giới thiệu, liền đảm nhận vai trò trung gian.
Đang nói, trong đầu anh ta lóe lên một suy nghĩ: “Nghĩ lại thì, hình như hai người từng học cùng một trường cấp ba hả?”
Anh ta nhớ lại lúc phỏng vấn xong, Trần Trạc Thanh đã cầm bản sơ yếu lý lịch của cô xem rất lâu.
Thịnh Tây Vũ cũng vì thế mà xem xét tỉ mỉ thêm một lần nữa.
Nên những thông tin về học hành và công việc của cô anh ta đều nhớ rất rõ.
Anh ta nhớ rằng cô đã từng học tại trường Trung học Số Một của Thâm Thành.
“Ừ.” Trần Trạc Thanh đáp lại ngay khi Thịnh Tây Vũ vừa dứt lời, “Chúng tôi quen nhau.”
Anh cầm lại cây bút của mình, chậm rãi đóng nắp, hành động tuy thong thả nhưng lời nói lại khiến người ta kinh ngạc: “Nhân tiện, để tôi giới thiệu luôn.”
“Bạn gái của tôi, Nhan Linh.”
Thịnh Tây Vũ: “…”
Mẹ nó, anh ta đã bỏ lỡ cái gì vậy nhỉ?