Sư Tỷ, Cho Ta Sờ Cái Đuôi Một Chút

Chương 3.5

Các đệ tử tham gia đại hội không chỉ có cơ hội nhận được tài nguyên tu luyện phong phú, mà còn kết giao bạn bè, xây dựng mối quan hệ, nâng cao danh tiếng.

Với đệ tử bình thường, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nhưng với Tất Lam, có một người nàng không thể gặp mặt được nên

trận hội này là cơ hội duy nhất của nàng.

Mỗi trưởng lão có thể tiến cử một đệ tử, Nguyên Dịch tiên tôn là đại phong chủ, trong tay nắm hai suất.

Nhưng đại hội một người chỉ được tham gia một lần. Gần trăm năm nay, Thiên Châu Phong nhận ít đệ tử mới, có lẽ suất tham gia vẫn còn thừa.

Lời thỉnh cầu bất ngờ này khá đường đột, nhưng thời gian đại hội đã gần kề, ngay trong năm nay. Hơn nữa, chỉ đệ tử nội môn mới được tiến cử, Tất Lam chỉ có thể liều một phen.

Nguyên Dịch quả nhiên bất ngờ, nhưng chớp mắt đã hiểu ra: “Thì ra là vậy.”

Tất Lam xấu hổ, nàng lại cúi đầu xuống.

“Ngươi nhắc ta mới nhớ.” Nguyên Dịch chống cằm, ý nghĩ chợt mở ra, hắn nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: “Chuyện này dễ thôi, ngươi thay ta đi một chuyến đến Thanh Vân Trai, gọi Duyệt nha đầu đến đây.”

---

Nhậm Thanh Duyệt ngự kiếm kiếm bay đi, không bao lâu đã đến chủ phong.

Nàng vung tay áo dài, nhẹ nhàng đáp xuống đất, đối diện gặp ngay đại sư huynh thân truyền của tông chủ, Lăng Kiếm Thành.

“Thanh Duyệt sư muội!” Nam nhân mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt như chạm khắc, trán rộng mặt vuông, trông tuấn tú lịch sự. Từ xa nhìn thấy Nhậm Thanh Duyệt, mắt hắn sáng lên, lập tức tiến đến bắt chuyện: “Ngươi đã lâu không đến chủ phong, gần đây bận gì vậy?”

Nhậm Thanh Duyệt đáp hắn hai chữ: “Tu luyện.”

Lăng Kiếm Thành hơi ngượng, xoa mũi đổi đề tài: “Sư muội vội vàng như vậy, có chuyện gì quan trọng sao?”

Nhậm Thanh Duyệt lúc này mới nhìn hắn một cái: “Ta tìm tông chủ. Lăng sư huynh, xin hỏi tông chủ hiện đang ở đâu?”

“Sư phụ đang ở tông vụ thính bàn việc với vài trưởng lão.” Lăng Kiếm Thành giãn mặt mày, nhiệt tình nói: “Thanh Duyệt sư muội, ta dẫn ngươi đi.”

Nhậm Thanh Duyệt gật đầu: “Làm phiền.”

Hai người một trước một sau đến tông vụ thính, Lăng Kiếm Thành phất tay, ra hiệu cho đệ tử canh gác không cần báo.

Đến gần cửa thính, Lăng Kiếm Thành định lên tiếng, nhưng đã nghe bên trong vang lên vài câu nói.

“Gần đây Ma tộc hành động thường xuyên, Ma Tôn có vẻ sắp rời núi. Nguyên Thanh vừa chết, Phất Vân tông chúng ta không còn người đủ sức đấu với nàng.”

“Sợ gì chứ? Nguyên Thanh chẳng phải để lại một đứa con ở Phất Vân tông sao? Với mối liên hệ sâu xa giữa đứa nhỏ này và Ma tộc, chỉ cần nàng còn ở Phất Vân tông một ngày, chúng ta còn sợ Ma Tôn Thương Ly sao?”

“Nói cho cùng, kết cục của Nguyên Thanh cũng do nàng ta tự chuốc lấy. Một đệ tử tiên môn tốt lành, tiền đồ sáng lạn vứt lại sau đầu, không qua nổi tình kiếp, tư thông với ma nhân chưa đủ, đến lúc chết vẫn không chịu nói cha đứa nhỏ là ai. Nếu lúc trước nàng ta không vì bảo vệ đứa con hoang đó mà từ bỏ tu vi, sao lại chết được?”

Nhậm Thanh Duyệt khựng bước chân, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Cái chết của sư phụ có ẩn tình khác, vậy Nhan Chiêu… lại là con của sư phụ sao?