Vì vậy, vẫn là làm ăn đàng hoàng thôi.
Ôn Ngôn chu đáo đưa cho đối phương một giỏ đi chợ, khích lệ: "Những thứ anh lấy hiện tại là năm đồng, còn chín mươi lăm, siêu thị chúng tôi ngoài đồ ăn còn có đồ dùng hàng ngày, anh có thể xem có cần gì không."
Cho đến khi đứng trước kệ hàng lần nữa, Phong Chước vẫn còn hơi ngây ngô, rồi cẩn thận, dò dẫm, bỏ những thứ trên kệ vào giỏ đi chợ: mì gói để được lâu, nước, sô cô la bổ sung năng lượng, đường trắng và muối ăn có thể dùng để trao đổi hàng hóa, một số đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, đủ thứ linh tinh, vừa khít một trăm đồng, chọn đầy một giỏ đồ.
Chọn xong, Phong Chước nhìn chủ cửa hàng, căng thẳng nói: "Tôi chọn xong rồi."
Những thứ khách hàng chọn sẽ tự động được tính toán trong hệ thống cửa hàng, đối phương chọn vừa đúng một trăm.
Ôn Ngôn hài lòng gật đầu: "Cảm ơn quý khách."
Phong Chước được xác nhận liền nhanh chóng đi về phía cửa, như thể sợ chậm một bước sẽ không thể rời đi, nhưng nghĩ đến lời chủ cửa hàng vừa nói, trước khi đi không nhịn được quay đầu hỏi: "Lần sau, lần sau tôi còn có thể đến không?"
Dù người bình thường gϊếŧ zombie cấp 1 hơi khó khăn, nhưng liều một phen cũng không phải không được, nếu tìm người hợp tác, tỷ lệ thành công sẽ càng cao, nếu có thể đổi lấy vật tư ổn định, khả năng sống sót sẽ tăng lên rất nhiều.
Khách tự tìm đến cửa, Ôn Ngôn đương nhiên hoan nghênh: "Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm."
Nhìn Phong Chước khuất dần khỏi tầm mắt, cơ thể hơi căng thẳng của Ôn Ngôn thả lỏng xuống, trước tiên chuyển trạng thái kinh doanh về nghỉ ngơi, sau đó tìm tùy chọn chuyển đổi vũ trụ trong cài đặt cửa hàng.
"Có muốn chuyển về vũ trụ gốc không?"
Ôn Ngôn nhấp xác nhận.
Trong chớp mắt tiếp theo, những âm thanh hỗn loạn, ồn ào, tiếng ồn ào độc nhất vô nhị của xã hội loài người, ùa vào tai Ôn Ngôn.
Cô đã trở về.
Việc đầu tiên Ôn Ngôn làm sau khi trở về là nhìn giờ.
8 giờ 30 phút.
Khi phát hiện điều bất thường ở không gian lạ đó, cô đã kiểm tra giờ giấc.
Dù là điện thoại hay đồng hồ điện tử trên tường đều dừng ở 8 giờ đúng, nghĩa là từ lúc cô vào không gian lạ cho đến giờ, thế giới thực chỉ trôi qua 30 phút.
Nhưng cô chắc chắn đã ở thế giới đó lâu hơn nửa tiếng nhiều.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ôn Ngôn quyết định chuyển sang không gian kia lần nữa.
Lần này trước khi vào, cô đặc biệt xác nhận thời gian, rồi ngay khi vào không gian lạ liền bật đồng hồ bấm giờ trên điện thoại.
Sau 10 phút mới quay về thế giới thực.
Thế giới thực mới chỉ trôi qua hơn 3 phút.
Đúng như Ôn Ngôn đoán, tốc độ thời gian giữa thế giới thực và không gian lạ quả thật khác nhau.
Tính ra thì tỷ lệ khoảng 1:3, điều này khiến cô khá vui mừng.
Mặc dù hệ thống giao dịch liên không gian có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng cô cũng không muốn vì thế mà từ bỏ cuộc sống thực tại của mình. Tỷ lệ thời gian 1:3 đủ để cô cân bằng cả hai thế giới.
Tuy nhiên hiện tại cô vẫn còn nhiều vấn đề cần làm rõ, việc làm thế nào để tăng doanh số giao dịch cũng cần phải lập kế hoạch kỹ lưỡng.
Bây giờ chưa vội mở cửa kinh doanh, đợi chuẩn bị chu đáo rồi tính tiếp.
Đang mải suy nghĩ về kế hoạch sau này thì chuông điện thoại đổ vang.
Ôn Ngôn hoàn hồn, phát hiện điện thoại đang reo.
Lúc trước để tìm sóng gọi cứu viện, cô đã bật điện thoại vốn đang tắt nguồn lên, giờ vừa về thế giới thực, các tin nhắn lập tức ùa về như thác đổ.
Người gọi điện là Ôn Minh Thụy.
Tiểu thiếu gia nhà họ Ôn, về mặt huyết thống thì là em trai cô.
Lúc trước Ôn Ngôn tắt máy không phải cố tình né tránh người nhà họ Ôn, nên lúc này cũng không cố ý cúp máy, trực tiếp bắt máy luôn.
Chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã vang lên giọng thiếu niên trong trẻo, chỉ là những lời nói của giọng trong trẻo ấy lại không dễ nghe chút nào, ngữ điệu vừa tức giận vừa khinh thường: "Em cứ tưởng chị có cốt khí lắm, đã quyết định rời khỏi nhà họ Ôn thì sao không tiếp tục tắt máy đi? Khuya khoắt thế này bắt bao nhiêu người phải đổ xô đi tìm chị, Ôn Ngôn, chị có thiếu sự quan tâm đến thế không?!"
Ôn Ngôn: "... Em suy nghĩ kỹ rồi hãy gọi điện." Nói xong cúp máy.
Giây sau, điện thoại lại đổ chuông.
Không muốn lãng phí thời gian nói những lời vô nghĩa, vừa bắt máy Ôn Ngôn đã nói thẳng: "Ôn Dao không chuyển lời chị cho các em à? Đã vậy chị nhắc lại một lần nữa, hôm nay không phải sinh nhật chị, và chị cũng chưa từng công khai sinh nhật bao giờ. Nếu không có việc gì khác thì thời gian này đừng quấy rầy chị nữa, chị có việc quan trọng phải giải quyết."
Ôn Minh Thụy tức đến mức hét lên: "Chị tưởng ai thèm mừng sinh nhật chị chắc! Ôn Ngôn, chị có lương tâm không vậy, nửa tháng nay mẹ không nghỉ ngơi tử tế, tốn bao công sức chuẩn bị tiệc sinh nhật, mời khách khứa, tất cả chỉ để đón chị về nhà, công bố thân phận của chị, thế mà sao? Chị trực tiếp ném bỏ tất cả rồi biến mất, chị có nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ không? Chị có nghĩ đến thể diện của nhà họ Ôn không?"