"Tiểu Cửu, đừng sợ. Trước khi đến đây, tớ đã tìm Diêu học trưởng, anh ấy đồng ý giúp cậu rời khỏi nơi này."
Rõ ràng vừa rồi cô ta còn cẩn thận hạ giọng nói chuyện, nhưng lúc này chỉ cách vài bước đã đột nhiên lớn tiếng hơn.
Bạch Cửu khẽ cười, ánh mắt châm chọc quét về phía cửa. Sau đó cô khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:
"Thư Hàm, tớ không thích Diêu Phỉ Nam, cũng sẽ không đi cùng anh ta. Vì nơi này… là nhà của tớ từ bây giờ."
Cô ta sững người.
Bạch Cửu cười nhạt, chậm rãi bổ sung:
"Có lẽ cậu chưa biết, nhưng người mà Diêu học trưởng thực sự thích… là cậu."
Kiếp trước, Bạch Cửu bị Hoắc Tư Thành nhốt vào l*иg son, hoàn toàn mất đi tự do. Còn vào thời khắc đó, người cô tin tưởng nhất lại chính là kẻ đã âm thầm bày mưu tính kế ngay từ đầu.
Hoắc Tư Thành tuy hạn chế cô ra ngoài, nhưng vẫn cho phép cô gọi bạn bè đến thăm. Vậy nên, khi Lâm Thư Hàm nghe tin cô gả vào Hoắc gia, liền vội vàng chạy đến, ân cần quan tâm từng chút một.
Khi rơi vào một hoàn cảnh xa lạ, con người dễ dàng đặt lòng tin vào những người thân quen.
Vậy nên, cô gần như toàn tâm toàn ý tin tưởng Lâm Thư Hàm.
Nhưng cô không ngờ, Lâm Thư Hàm từ lâu đã giăng sẵn một cái bẫy chờ cô nhảy vào.
Trước đây, cô vẫn luôn thắc mắc vì sao Hoắc Tư Thành lại đột nhiên nổi giận, cấm cô rời khỏi Cẩm Trúc Viên.
Sau này mới biết, tất cả đều là do Lâm Thư Hàm giở trò quỷ.
Ban đầu, Lâm Thư Hạm mỗi hai ngày đến thăm một lần, nhưng về sau lại xuất hiện gần như mỗi ngày.
Cô cứ nghĩ rằng Lâm Thư Hàm muốn ở bên mình nhiều hơn, nhưng thực chất, cô ta chỉ đang lợi dụng cơ hội để châm ngòi mâu thuẫn giữa cô và Hoắc Tư Thành.
Mỗi lần đến, Lâm Thư Hàm luôn khéo léo khuyên cô bỏ trốn, còn nói rằng Diêu Phỉ Nam nhất định sẽ giúp cô thoát khỏi “địa ngục” mang tên Hoắc gia.
Nhưng thực ra, cô chưa từng thích Diêu Phỉ Nam.
Trước kia, người viết thư tình, mang bữa sáng đến cho Diêu Phỉ Nam đều là do Lâm Thư Hàm nhờ cô giúp.
Chính vì thế, trong trường mới có tin đồn cô yêu thầm Diêu Phỉ Nam.
Càng không ngờ hơn là, sau khi an ủi cô xong, Lâm Thư Hàm lại tìm đến Hoắc Tư Thành.
Chỉ cách một bức tường trong thư phòng, Lâm Thư Hàm đã kể cho Hoắc Tư Thành nghe về tin đồn cô “yêu thầm” Diêu Phỉ Nam, còn yếu ớt nói:
"Em đã khuyên Tiểu Cửu rồi, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết muốn trốn cùng Diêu Phỉ Nam. Hoắc thiếu, anh đối xử với cô ấy tốt như vậy, nhưng cô ấy..."
Thế là, chẳng hay biết gì, Bạch Cửu cứ thế bị giam cầm trong bốn bức tường, hoàn toàn không thể rời đi.
“Tiểu Cửu, đừng nói đùa nữa.”
Lâm Thư Hàm khẽ sững lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ tươi cười, chẳng chút đề phòng.
“Cả trường trung học đều biết cậu yêu thầm Diêu Phỉ Nam mà.”
Vừa nói, Lâm Thư Hàm vừa vỗ nhẹ lên vai cô, ý tứ mập mờ.
Nụ cười trong mắt Bạch Cửu lạnh lẽo hơn bao giờ hết, giọng điệu đầy xa cách:
“Thư Hàm, cậu còn trẻ như vậy mà đã mắc chứng hay quên rồi sao?”
Lâm Thư Hàm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Cửu, trong lòng thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Tiểu Cửu, cậu đang nói gì thế? Sao tớ nghe không hiểu?”
“Trước giờ tớ chưa từng thích Diêu Phỉ Nam.” Bạch Cửu chậm rãi lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Thư Hàm. “Lá thư tình mà cậu nhờ tớ gửi cho cậu ta, tớ vẫn còn giữ một bức.”
Sắc mặt Lâm Thư Hàm lập tức tái đi một chút. Cô ta không ngờ Bạch Cửu vẫn còn giữ bức thư tình mà mình từng viết cho Diêu Phỉ Nam.