Lâm Song Ngữ dừng lại một chút đã thu hút sự chú ý của một tên công tử bột trên ghế sofa.
Hắn ta ngẩng đầu lên thấy là Lâm Song Ngữ, cười khẩy một tiếng, bắt đầu chế giễu: “Đây chẳng phải là Lâm Song Ngữ sao? Sao thế, nịnh bọt Bùi Tinh Thần không được, lại đến nịnh bợ Liln nữ vương à, cậu đúng là trai gái đều không chê.”
Những người khác đều dừng lại nhìn về phía Lâm Song Ngữ, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ và chế nhạo không hề che giấu.
Trên lầu, ánh mắt Bùi Tịch Xuyên quét đến chỗ Lâm Song Ngữ, nheo mắt lại.
“Cậu ở đây trông coi, tôi xuống đó một lát.”
“Cậu đi làm gì?”
Bùi Tịch Xuyên: “Bắt nghi phạm số một.”
Giang Nghiên: “…???”
Mặc dù giới tính không trùng khớp, nhưng Lâm Song Ngữ thật sự rất giống Liln.
Liln, Lin, Bùi Tịch Xuyên không cho rằng đó là trùng hợp.
Đây chắc chắn là nghi phạm số một.
Tòng Thính Tuyết đã đi đến ghế sofa rồi, nghe thấy bọn họ nói móc Lâm Song Ngữ liền quay lại.
“Tôi còn tưởng là cái gì đang sủa, hóa ra là mấy con chó, tiếc là các người có liếʍ lưỡi đến rộp cả da thì Liln cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn các người.”
Mấy người bị nói đến mức tức sôi máu, nhưng lại không tiện cãi nhau với Omega.
“Lâm Song Ngữ, cậu lại để một Omega ra mặt thay mình, cậu còn là đàn ông không vậy?”
Lâm Song Ngữ vừa định nói gì đó thì khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn đi xuyên qua đám đông, tiếng “wow” vang lên khắp nơi, lại nuốt lời định nói vào bụng, cúi đầu xuống.
Ù lì, nhút nhát, mất tự tin.
Nói về đấu khẩu, Tòng Thính Tuyết chưa bao giờ sợ ai.
"Cười chết mất, tại sao tôi lại không thể ra mặt thay cậu ấy, các người coi thường Omega à, nhà Thanh sụp đổ lâu rồi, các người còn phân biệt giới tính hả?"
“Thật sự không phải chúng tôi phân biệt giới tính đâu em Tuyết à, nhìn cậu ta nhẫn nhịn kìa, vậy mà còn là Alpha, bị bệnh xương khớp à.”
“Không chừng là tuyến thể bị cắt rồi hahaha.”
Mấy người lập tức cười lớn không kiêng nể gì.
“Chuyện gì mà vui thế?”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên chen ngang, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông xa lạ cao lớn, khí chất áp bức mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là một Alpha mạnh, đều không nhịn được mà rụt rè lại.
Tuy nhiên, đám công tử bột này quen ngang ngược rồi, những gương mặt có thể khiến bọn họ phục tùng đều biết cả, đối mặt với người đàn ông xa lạ nhìn có vẻ rất mạnh này cũng chẳng có chút kính nể nào.
Thấy hắn ta cứ thế đứng bên cạnh Lâm Song Ngữ một cách tự nhiên, một trong số bọn họ liền nói một cách khó chịu: “Anh là ai? Lại là người đến bênh vực cho Lâm Song Ngữ à?”
Bùi Tịch Xuyên: “Tôi họ Bùi, là anh họ của cậu ấy, cậu có ý kiến gì?”
Mấy người không nhận ra Bùi Tịch Xuyên, nhưng lại biết họ Bùi, hơn nữa còn là anh họ... Tuy bọn họ không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Bùi, nhưng cũng nghe nói đến chuyện người thừa kế mới của nhà họ Bùi đột nhiên xuất hiện, Bùi Tinh Thần và những người khác đều gọi hắn là đại đường ca.
Sắc mặt mấy người đồng loạt thay đổi.
Chảnh chó thật đấy, trong lòng Lâm Song Ngữ không nhịn được mà đảo mắt, phòng riêng của hắn không nên gọi là A-King, mà nên gọi là B-King.
Thấy bọn họ đều im lặng, Bùi Tịch Xuyên lạnh lùng nói: “Không có ý kiến thì xin lỗi đi.”
Sắc mặt mấy người liên tục thay đổi, cuộc tranh cãi của bọn họ cộng thêm sự xuất hiện nổi bật của Bùi Tịch Xuyên đã thu hút không ít người vây xem, muốn bọn họ xin lỗi Lâm Song Ngữ ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn khó chịu hơn là chết.