Alpha Cũng Có Thể Mang Thai Sao?

Chương 24

“…” Lại nữa rồi.

Lâm Song Ngữ cúi đầu ăn.

Tòng Thính Tuyết đã quen với dáng vẻ ít nói, ngốc nghếch của Lâm Song Ngữ khi mặc đồ nam, tự mình lải nhải.

“Sao hắn có thể che giấu tin tức tố của mình kỹ đến vậy chứ! Cho tôi ngửi một cái xem mùi gì thì tôi cũng đâu có mang thai!”

Lâm Song Ngữ thầm nghĩ, mùi gỗ tuyết tùng đấy, nồng nặc lại bá đạo, khó ngửi chết đi được.

“A! Không biết sau này Omega nào may mắn được hắn đánh dấu, bị tin tức tố mạnh như vậy rót vào tuyến thể, không dám tưởng tượng sẽ sung sướиɠ đến mức nào!”

Lâm Song Ngữ, người từng suýt bị tin tức tố của Bùi đại thiếu này làm nổ tuyến thể: “…”

Chẳng thấy sung sướиɠ gì cả, còn vì đối phương là Alpha mạnh, cậu là Alpha yếu, nên cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tin tức tố này áp chế, không thể phản kháng, cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào.

Nhớ lại những chuyện đêm hôm đó, Lâm Song Ngữ ăn cũng không ngon miệng nữa, nhất là lúc này nhân viên phục vụ lại mang lên một món cá mú hấp.

Mùi cá hấp xộc vào mũi, Lâm Song Ngữ thấy buồn nôn.

Cậu vội vàng bưng ly nước ép trái cây tươi trên bàn lên, đè nén cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn cau mày, nôn khan mấy cái.

Tòng Thính Tuyết không phát hiện ra sự khác thường của bạn mình, vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng về Alpha mạnh: “Hắn mạnh như vậy, bị hắn đánh dấu chắc chắn sẽ ba ngày ba đêm không xuống giường được.”

Hừ, nằm mơ đi, ngày đầu tiên ta đã xuống giường rồi.

Sống! Nhảy! Nhót! Tưng! Bừng!

Lâm Song Ngữ không chịu thừa nhận sự thật rằng mình phải nghỉ ngơi mấy ngày mới hồi phục, dù sao thì ngày hôm sau cậu cũng đã xuống giường rồi, Alpha cấp S đỉnh cấp cũng chỉ có vậy.

Không biết là do chứng mê trai của Tòng Thính Tuyết quá rõ ràng, hay do thân phận nhị thiếu gia họ khác của Lâm Song Ngữ quá khó xử, những vị khách khác trên bàn đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Lâm Song Ngữ.”

Có người không nhịn được lên tiếng chế giễu, liếc nhìn về phía bàn chính, nói: “Vị kia chẳng phải cũng là anh họ của cậu sao, sao không qua chào hỏi một tiếng, cậu xem hai vị thiếu gia nhà họ Bùi đều ở đó kìa.”

Bàn của bọn họ vừa hay không bị che khuất, có thể nhìn rõ tình hình bên bàn chính.

Chỉ thấy Bùi Tấn và Bùi Tinh Thần đang bưng ly rượu, kính rượu Bùi Tịch Xuyên.

Bùi Tinh Thần vốn đã là Omega vạn người mê rất được yêu thích, lúc này trước mặt Bùi Tịch Xuyên, vị gia chủ tương lai quyền cao chức trọng, càng cười ngọt ngào, rạng rỡ, thu hút vô số ánh nhìn của các Alpha trong sảnh.

Nhưng người thừa kế quả nhiên khác biệt, đối mặt với Bùi Tinh Thần rực rỡ như vậy, Bùi Tịch Xuyên lại không hề biến thành kẻ cuồng em trai.

Hắn vẫn giữ vẻ ngoài cao quý, lạnh lùng đó, chỉ gật đầu, cụng ly với bọn họ, rồi đưa ly rượu lên miệng chạm nhẹ, không hề có ý định uống.

Không biết phải là người như thế nào, mới xứng để hắn cúi đầu.

Tòng Thính Tuyết thấy Bùi Tinh Thần lần đầu tiên gặp thất bại trước mặt một Alpha, có chút hả hê, liếc nhìn người vừa nói chuyện, phản bác lại một cách sắc bén: “Bùi Tinh Thần còn là Omega trong mơ của anh kìa, sao anh không đến quỳ lạy đi?”

Người nọ bị cậu ta nói đến đỏ mặt tía tai, định nổi đóa, thì quản gia Kim của nhà họ Bùi đi tới, nhỏ giọng nói với Lâm Song Ngữ: “Nhị thiếu gia, phu nhân bảo cậu qua đó.”

Đôi đũa đang gắp thức ăn của Lâm Song Ngữ khựng lại, từ chối: “Bên đó đông người, con không qua đó làm loạn đâu.”