Lâm Trục Nguyệt ôm sách giáo khoa Phó Tinh Vĩ đưa cho, đi về phía cuối phòng học.
“Trục Nguyệt, bên này!”
Văn Mịch Yên vẫy tay gọi Lâm Trục Nguyệt, cô ấy dịch vào trong một chút, chừa chỗ cho cô ngồi.
“Không ngờ lại được chuyển thẳng vào lớp chúng tôi, đúng là bất ngờ thật.”
Thời Xán ngồi hàng ghế trước quay đầu lại, giọng điệu hơi khó chịu: “Hiệu trưởng là họ hàng nhà cậu à?”
Lâm Trục Nguyệt ngẩng đầu nhìn đồng đội được giáo viên chủ nhiệm sắp xếp cho mình. Dù không giỏi đoán ý người khác, cô vẫn có thể nhận ra người này không thích mình cho lắm.
Cô không phải người yếu đuối, càng không phải người ngây thơ. Cô biết mình không phải cái rốn của vũ trụ, thế giới này sẽ không xoay quanh cô. Trên đời luôn có người không thích mình, và sự không thích đó không phải cứ cố gắng lấy lòng là có thể thay đổi được.
Phần lớn thời gian, lấy lòng chỉ là vô ích.
Lâm Trục Nguyệt không khách sáo đáp trả:
“Nếu hiệu trưởng là người nhà tôi, tôi đã lớn lên ở Thiên Thành rồi. Nếu được nhận nền giáo dục giống như các cậu, tôi cũng chẳng thua kém gì đâu.”
Thời Xán khẽ cười khẩy, giễu cợt nói: “Xem ra cậu cũng biết thân biết phận, hiểu rõ trình độ của mình thảm hại đến đâu.”
Văn Mịch Yên lên tiếng: “Thời Xán.”
Diệp Dương Gia ngồi bên cạnh Văn Mịch Yên cũng không nhịn được: “Cậu im lặng một chút thì chết à?”
Thời Xán khẳng định: “Chết chứ, tức chết.”
Diệp Dương Gia khó chịu nói: “Chả trách mấy đàn anh lớp trên luôn muốn khâu cái miệng cậu lại.”
Lúc này, giáo viên tiết đầu đã bước vào lớp. Phó Tinh Vĩ là giáo viên chủ nhiệm, anh ấy không yên tâm nhìn Lâm Trục Nguyệt vài lần, sau đó mới rời khỏi lớp học.
Tiết học đầu tiên buổi chiều là Phong thủy học, bài giảng nói về phong thủy mộ phần tổ tiên.
Trong tất cả môn học, Phong thủy học được xem là một trong những môn phức tạp nhất. Nghe nói những linh sư thật sự hiểu sâu phong thủy thì dù là sơn y, mệnh, tướng, bói toán, họ đều có thể nắm được.
Lâm Trục Nguyệt nghe mà đầu óc rối bời.
Phong thủy học là một môn phức tạp, cần có rất nhiều môn nền tảng phía trước, ví dụ như [Chu Dịch]. Với một người thậm chí còn chưa đọc nổi mấy trang [Chu Dịch] như Lâm Trục Nguyệt, muốn học Phong thủy rõ ràng là còn quá sớm.
Lúc nghỉ giữa giờ, Lâm Trục Nguyệt quyết định ra hành lang hít thở không khí.
Nhưng vừa ra khỏi lớp, cô đã nghe thấy có người đang bàn tán về mình.
Chuyện Lâm Trục Nguyệt – một người chưa từng học qua nền giáo dục cơ bản – lại được xếp thẳng vào lớp Một năm ba cấp Cao Đẳng đã lan khắp học viện. Không chỉ học sinh lớp Một bất ngờ, mà học sinh lớp Hai cũng vừa kinh ngạc vừa đố kỵ.
Mỗi khối của cấp Cao Đẳng đều có một lớp đặc biệt. Lớp này tập trung những linh sư thực tập xuất sắc nhất trong khối, mỗi học sinh trong lớp đều là người ưu tú nhất trong lứa tuổi của mình. Và lớp này chính là lớp Một của Lâm Trục Nguyệt.
Lớp Một và lớp Hai chỉ cách nhau một bức tường, nhưng năng lực của học sinh hai lớp lại khác biệt rõ rệt. Học sinh lớp Hai và các lớp khác đặt mục tiêu trở thành linh sư. Còn với học sinh lớp Một, đó chỉ là yêu cầu tối thiểu – mục tiêu của họ là trở thành linh sư xuất sắc nhất.
Trần Tiến là lớp trưởng lớp Hai, cũng là học sinh đứng đầu lớp. Sau khi lên cấp Cao Đẳng, cậu ta vẫn luôn muốn được chuyển vào lớp Một, trở thành một phần của lớp tinh anh này.
Thế nhưng dù cố gắng đến đâu, học viện vẫn không chấp nhận đơn xin chuyển lớp của cậu ta.
Thế là cậu ta chuyển hướng, muốn trở thành đồng đội cố định của Thời Xán – học sinh đứng đầu lớp Một.
Học viện Linh Sư rất coi trọng chế độ tổ đội. Đồng đội là người sẽ hành động cùng nhau, cũng là người phó thác cả tính mạng cho nhau.
Nếu Trần Tiến có thể trở thành đồng đội của Thời Xán, để tránh việc cậu ta làm liên lụy đến Thời Xán, học viện nhất định sẽ cung cấp cho cậu ta điều kiện học tập tốt nhất, giúp cậu ta có đủ tư cách vào lớp Một.
Nhưng hôm nay, tất cả đã tan thành mây khói.
Một người từ bên ngoài Thiên Thành, kiến thức về linh sư còn mù mờ, lại được nhét vào lớp Một, còn trở thành đồng đội của Thời Xán! Dựa vào đâu chứ?
Trần Tiến lòng đầy ghen tị, khí thế hùng hổ bước tới trước mặt Lâm Trục Nguyệt, hỏi: “Cậu là Lâm Trục Nguyệt? Từ ngoài Thiên Thành đến à? Có bí thuật gia truyền gì sao?”
Lâm Trục Nguyệt cảm thấy người này thật kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời: “Không có, nhà tôi làm kinh doanh.”
Trần Tiến lại hỏi: “Cậu quyên tiền cho phủ Linh Sư?”
Câu nói này mang tính công kích rất rõ ràng.
Lâm Trục Nguyệt nhíu mày, đang định phản kích thì bị ai đó kéo lại.
Văn Mịch Yên kéo Lâm Trục Nguyệt ra sau lưng mình.
Diệp Dương Gia và Thời Xán cũng có mặt.
“Cậu đúng là ngu xuẩn.”
Thời Xán cười khẩy một tiếng, châm chọc nói: “Nếu quyên tiền cho phủ Linh Sư là có thể vào lớp Một, cậu đã sớm vào từ lâu rồi. Tuy cô nhóc này đúng là chẳng biết tí gì về lý thuyết cơ bản, nhưng giới hạn của cậu ấy và cậu là khác nhau một trời một vực, cậu không nhìn ra sao?”
“Tuy tôi cũng chẳng vui vẻ gì khi có một đồng đội còn chưa nắm nổi kiến thức nền, nhưng tôi phải thừa nhận, nếu cậu ấy học xong phần lý thuyết, nhất định sẽ trở thành linh sư xuất sắc. Còn cậu…”
Thời Xán giơ tay, chọc vào ngực Trần Tiến, nói: “Cậu chỉ có thể mau chóng chấp nhận cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, sau đó cầu nguyện ông bà tổ tiên và thần linh ban cho một hai đứa con có thiên phú xuất chúng, để khi chúng học cấp Cao Đẳng ở học viện Linh sư, có thể được phân vào lớp Một.”
Trần Tiến bị nói cho nghẹn họng, mặt đỏ bừng.
Thời Xán quay người, nói với Văn Mịch Yên và Lâm Trục Nguyệt: “Đi thôi, về lớp, đừng phí thời gian với loại người này.”
Lâm Trục Nguyệt chẳng muốn để ý đến Trần Tiến, nhưng cô cũng không muốn giao tiếp với Thời Xán, dù Thời Xán vừa ra mặt giúp cô. Cô dứt khoát kéo tay Văn Mịch Yên quay về lớp, ngồi xuống hàng ghế sau cùng trong phòng học.