Màn hình điện tử phát sáng +1000
Số tiền trong tài khoản: 315
Tiền kiếm hôm nay : 1450
Tổng: 1765
Lâm Dạ đứng đó, thở dốc. Mồ hôi đổ dài trên thái dương, máu thấm ướt vai áo. Nhưng sống lưng cậu vẫn thẳng, đôi chân vững chãi.
Không gục ngã. Không ngoái đầu.
Cậu bước khỏi sàn đấu trong tiếng la hét của đám đông, để lại phía sau một cơ thể gục ngã – và những ánh mắt bắt đầu nhìn cậu bằng một thứ gì đó khác: cảnh giác.
---
Trên tầng cao nhất, sau lớp kính cường lực lấp lánh ánh đèn neon, một người đàn ông đang lặng lẽ quan sát.
Vest đen được may đo hoàn hảo, cổ tay đeo đồng hồ bạc giá trị bằng cả một khu ổ chuột. Hắn lắc nhẹ ly rượu – thứ chất lỏng đỏ như máu sóng sánh trong lòng thủy tinh.
“Hắn thú vị hơn ta nghĩ.” – Hắn lẩm bẩm, khóe môi nhếch khẽ.
Ánh mắt hắn, sáng lạnh như mãnh thú ngắm con mồi.
Trợ lý bên cạnh khom người: “Ngài có muốn đưa cậu ta vào danh sách Tuyển chọn?”
Người đàn ông im lặng vài giây, rồi chậm rãi lắc đầu.
“Không cần.”
Hắn nhấp một ngụm rượu, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Hắn nhìn xuống màn hình, nơi Lâm Dạ đang rời khỏi đấu trường, bước vào bóng tối của thành phố.
Hắn có thể nhìn thấy được.
Ngọn lửa trong mắt cậu.
Và ngọn lửa đó—cực kỳ thú vị.
Và như thế, ngày thứ nhất đã trôi qua.
Lâm Dạ đã sống sót.
Cậu đã thắng, đã đánh đổi máu thịt để có đủ số tiền. Nhờ trận chiến đẫm máu ấy, hôm nay cậu không bị đóng dấu "Vô Năng". Không trở thành nô ɭệ.
Ít nhất, không phải hôm nay.
Đêm đã buông xuống thành phố như một tấm màn đen nặng trĩu. Trong khu ổ chuột xập xệ ven rìa, căn nhà nhỏ của cậu ẩm thấp và lạnh lẽo, tường nứt nẻ, trần dột, mùi mốc ám vào từng hơi thở.
Nó chẳng có gì ngoài một cái giường gỗ ọp ẹp và một chiếc bàn chân gãy được chống tạm bằng viên gạch vỡ.
Lâm Dạ nằm trên giường, quấn tạm chiếc chăn cũ sờn như lưới cá, mắt nhìn trần nhà tối om.
Vai vẫn đau. Vết thương rát lên mỗi khi nhúc nhích. Nhưng cậu không rên, không khóc.
Cậu đã quen rồi.
Cơ thể rã rời như vừa bị xe cán qua, nhưng đầu óc thì lại tỉnh táo đến lạ. Những tiếng reo hò điên loạn vẫn còn văng vẳng trong tai – những con người không cảm xúc, chỉ chờ máu chảy để cá cược.
Cậu không ghét họ.
Không có thời gian để ghét.
Chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu: Ngày mai sẽ ra sao?
Không ai biết.
Chỉ có một điều chắc chắn – luật lệ này sẽ tiếp diễn trong một tuần.
Và nếu vi phạm, dù chỉ một lỗi nhỏ – thì kết cục là: Nô ɭệ.
Lâm Dạ siết chặt chăn, ánh mắt chìm vào bóng tối.
Cậu mệt.
Nhưng cậu chưa được phép gục.