Ngu Du dẫn theo một nhóm người chơi đông nghịt chạy đến, nàng thúc giục: “Chạy nhanh lên.”
Trước cổng thành chỉ có hai vệ binh, lần này đi cùng cô là một người trong số đó.
Nghe cô nói, vệ binh im lặng tăng tốc bước chân.
Ngu Du theo không kịp…
Nàng nghi ngờ chỉ số nhanh nhẹn của vệ binh phải tầm bảy, tám điểm.
Vệ binh quay lại xách cô lên, dễ dàng hất văng đám người chơi hóng chuyện. Anh ta giải thích ngắn gọn: “Đây là trang bị tiêu chuẩn của quân đoàn thành vệ Ngân Nguyệt. Vừa khéo dạo gần đây có một đội tuần tra mất tích, nên…”
Ngu Du gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Nhiệm vụ ẩn chứ gì, cô hiểu hết.
Thấy cô nắm bắt nhanh, sắc mặt vệ binh cũng dịu đi nhiều.
Xem ra không phải người ngoại lai nào cũng điên cuồng như vậy.
Chẳng mấy chốc mà họ đã đến tổ côn trùng. Vệ binh không thèm để ý đống xác côn trùng đầy đất, bước vào tìm kiếm.
Ngu Du nhàn nhã theo sau, chẳng khác gì đang xem cốt truyện.
Vệ binh loanh quanh một hồi, cô cũng loanh quanh theo.
Sau một hồi bới tro, vệ binh trầm giọng:
“Dấu vết bị cô thiêu sạch rồi.”
Ngu Du: “…Ôi, tôi xin lỗi.”
Xong rồi, không lẽ nhiệm vụ bế tắc tại đây?
Cô hỏi:
“Anh đang tìm gì? Có cần tôi giúp không?”
Vệ binh cười khẩy đầy khinh thường:
“Cô thì giúp được gì?”
Ngu Du: “...”
Coi thường người chơi? Rồi anh sẽ nhận quả báo thôi.
Vệ binh: “Cô là chiến binh?”
Ngu Du liếc mắt nhìn anh ta, cảm thấy anh ta chẳng có tí ánh mắt nhìn nào: “Pháp sư.”
Vệ binh sững sờ, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn chút: “Vậy cô biết phép dò tìm không?”
“Tôi chỉ biết dò tìm ma pháp.”
【Dò tìm ma pháp】
Cấp bậc: Không
Hệ: Thông dụng
Khoảng cách thi triển: Rất gần
Phạm vi thi triển: Bán kính mười mét
Tiêu hao: 3
Thời gian niệm chú: Không
Độ thuần thục: Nhập môn (0/100)
Vệ binh đầy mong đợi: “Nếu cô tìm được, tôi sẽ xin thưởng cho cô.”
Ngu Du đang chờ chính câu này! Sao cô có thể để nhiệm vụ không bệnh mà chết như vậy chứ?
Không đời nào! Tuyệt đối không có khả năng!
Cô dẫn vệ binh lùng sục khắp nơi, thỉnh thoảng dừng lại niệm phép dò tìm.
Có vẻ vệ binh này cấp rất cao, suốt dọc đường họ gặp không ít côn trùng và cả tổ của chúng nhưng anh ta chỉ cần hai nhát kiếm đã đâm chết trùng hộ vệ rồi, lũ côn trùng nhỏ càng chẳng đáng nhắc tới.
Ngu Du ghi nhớ vị trí tổ, quyết định chờ làm xong nhiệm vụ sẽ quay lại thu chiến lợi phẩm.
Cô không hề nôn nóng, khi hết tinh thần lực thì ngồi xuống minh tưởng hồi phục.
Cô cứ làm nhiệm vụ theo lẽ thường, cũng không nghĩ NPC sẽ rời đi. Nhưng vệ binh càng lúc càng cảm động, không nhịn được hỏi:“Cô đốt tổ trùng làm gì?”
Ngu Du: “Tôi cũng không muốn, nhưng không đốt thì tôi gϊếŧ kiểu gì?”
Vệ binh nói: “Tơ của tổ trùng mới là thứ đáng giá nhất. Tôi nhớ có pháp sư trong học viện thu mua, một cái được 10 bạc. Một tổ ít nhất lấy được năm, sáu cái, chẳng phải nhanh hơn nhặt rác sao?”
Anh ta còn chỉ điểm: “Ngay cả thanh kiếm này, đem đến chỗ thợ rèn cũng chưa đến 15 bạc. Cô đánh như vậy, quá lãng phí.”
Ngu Du: “…”
Một lúc sau, cô sâu sắc nói: “Cảm ơn anh rất nhiều.”
Vệ binh thấy mình hữu ích, nở nụ cười: “Không có gì.”
Đúng lúc này, phép dò tìm của Ngu Du có hiệu quả.
Vừa kết thúc minh tưởng, cô lập tức niệm chú.
Cô “suỵt” một tiếng, hạ giọng hết mức: “Hình như tôi tìm được gì đó.”
Vệ binh cũng trở nên nghiêm túc, không hề lơi lỏng: “Ở đâu?”
Một lát sau, Ngu Du trốn sau tảng đá lớn, để vệ binh đi xem một mình.
Cô – người phụ nữ có 8 máu – không thể liều mạng.
Không nghe thấy động tĩnh, cô ló đầu ra nhìn.
Vệ binh đang ngồi xổm trên mặt đất, có vẻ không có gì nguy hiểm.
Ngu Du lại niệm phép dò tìm, tay nắm chặt lọ dầu hỏa, rón rén tiến lên.
Vệ binh: “…Là người.”
Ngu Du nhìn xác chết trên đất: “Đương nhiên là người.”
Vệ binh: “Là người gϊếŧ cậu ấy.”
Ngu Du không biểu cảm, tranh thủ xem lại nhiệm vụ.
【Tìm thấy thành viên mất tích của đội tuần tra (1/5)】
(Các ngươi đã tìm thấy kiếm sĩ của đội tuần tra. Anh ta bị một mũi giáo băng đâm xuyên ngực, chết thảm. Đây là hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối với trấn Nguyệt Loan, chúng ta tuyệt đối không khoan nhượng! )
Ngu Du xoa cằm: “Nơi này chỉ có mình anh ta, là anh ta chạy đến đây rồi kiệt sức sao?”
“Đồng đội của anh ta đâu?”
“Kẻ địch có truy đuổi anh ta không? Nếu có thì có đuổi kịp không?”
“Anh có manh mối gì không?”
Vệ binh bị cô hỏi đến ngẩn ra: “Không biết, tôi phải đưa cậu ấy về báo cáo cấp trên.”
Anh ta nghiêm túc nói:
“Nếu là do con người ra tay, tôi ở đây một mình quá nguy hiểm.”
Ngu Du suy nghĩ, cảm thấy có lý.
Chỉ có một vệ binh, nếu gặp chiến đấu hay Boss phục kích gì gì đó, chẳng phải họ sẽ chết uổng sao?
NPC này thật thông minh, NPC thông minh sẽ không bị nội dung cốt truyện gϊếŧ.
Liếc lên đầu anh ta, vẫn không thấy tên.
Loại NPC chất lượng tốt thế này mà không có tên? Tổ thiết kế lười quá rồi.
Vệ binh cõng thi thể: “Tôi phải nhanh chóng trở về báo cáo. Khoảng thời gian này, cô đừng có lảng vảng ở cửa Đông.”
Ngu Du: “…”
Cô làm nhiệm vụ chứ có lảng vảng đâu.
Ngu Du chợt phát hiện dưới đất có vật gì đó.
Vệ binh quay đầu: “Cô làm gì vậy?”
“Có đồ rơi trên đất.” Cô nhặt lên, hai mắt sáng rỡ.
Một thanh trường kiếm hình trăng khuyết, hai quyển trục, và hai đồng vàng.
Đây là vật phẩm rơi ra từ NPC sao?
NPC đồng minh cũng rơi đồ à?
Nàng nhíu mày theo bản năng.
Vệ binh: “Đây là kiếm của cậu ấy, còn vàng…”
Anh ta có vẻ đang lựa lời.
Ngu Du đoán chắc không giữ lại được nên chủ động đưa ra: “Phải trả lại cho người nhà anh ta hả? Có cần tôi đưa lại họ không?”
Cô không quên tranh thủ nhiệm vụ.
Vệ binh thở phào, nhận kiếm và vàng nhưng lại bỏ qua quyển trục.
Ngu Du tưởng anh ta không thấy, thì nghe anh ta tò mò hỏi:
“Quyển trục đó ở đâu ra?”
Cô cúi đầu nhìn.
【Thế công mạnh mẽ】
【Tinh thông vũ khí sơ cấp - Trường kiếm】
“Đây chẳng phải sách kỹ năng của chiến binh sao?”
Vệ binh thả một tay ra xem xét, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu: “Đây không phải là quyển trục của các pháp sư mấy người sao? Có liên quan gì đến chiến binh?”
Ngu Du dừng lại một chút, rồi nói: “Anh không cần thì nó thuộc về tôi.”
Vệ binh sảng khoái gật đầu: “Vất vả cho cô rồi. Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi tên cô.”
“Ngu.”
Bọn họ trở về thành, thợ rèn đã rời đi, còn đám người chơi thì vẫn chưa tản ra. Vừa thấy Ngu Du, một người chơi lập tức chạy đến: “Nhiệm vụ ẩn à? Có thể dẫn tôi theo không? Tôi có thể đỡ đòn, có thể đánh, không cần tiền luôn!”
Ngu Du: “Làm xong rồi, hết nhiệm vụ rồi.”
Vệ binh vừa về thành liền bước nhanh vào trong, tốc độ cực nhanh.
Thực ra Ngu Du vẫn muốn bám theo để xem có thể kiếm được nhiệm vụ tiếp theo không, nhưng đáng tiếc là không theo kịp.
Nhanh nhẹn quá thấp, đúng là không phải chuyện tốt.
Cô vòng đến quảng trường, phát hiện người đăng ký vẫn là gương mặt quen thuộc: “Vân Luân!”
“Ồ, là cô à, Ngu.”
“Ta có thể treo bảng ở đây không?”
“Bảng gì?”
“Bán hai kỹ năng.”
Vân Luân: “Pháp thuật à? Người ngoại lai không được tự ý bán pháp thuật đâu.”
“Không phải, là kỹ năng của chiến binh.”
Vân Luân mơ hồ: “Chiến binh có kỹ năng gì?”
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng cô ấy vẫn đồng ý: “Không được gây rối trật tự công cộng.”
Ngu Du lập tức đồng ý, sau đó treo bảng: “Bán kỹ năng chiến binh【Thế công mạnh mẽ】【Tinh thông vũ khí sơ cấp - Trường kiếm】, giá thỏa thuận, ai trả giá cao thì được.”
Lúc này, Vân Luân mới nhìn kỹ, vẻ mặt đầy chấn động: “Cái… cái này cũng bán được à?”
Ngu Du thực sự rất khâm phục NPC trong trò chơi này: “Không biết nữa, nếu cô là chiến binh thì có thể thử xem.”
Vân Luân lắc đầu: “Tôi là pháp sư, nếu cô tìm được pháp thuật tôi chưa biết, thì tôi có thể mua.”
Ngu Du thầm nghĩ, vừa nãy chẳng phải cô nói không được tự tiện bán pháp thuật sao?
“Được rồi, tôi sẽ tìm.”
Người chơi đã ùn ùn kéo đến.
Không biết vì sao mà Ngu Du luôn cảm thấy có quá nhiều người chơi theo phong cách “nhàn nhã” trong trò chơi này.
Mấy ngày trước, cô ra ngoài còn thấy có người chơi giúp NPC đánh xe, thậm chí còn có người sửa tường thành. Những kẻ lêu lổng cũng không ít, nhóm người thích pha trò thì lại càng nhiều. Trái lại, người chơi nghiêm túc có vẻ khá hiếm gặp, có lẽ họ đều bận làm nhiệm vụ giống cô.
Ngu Du bước đi trên phố, lắng nghe âm thanh ồn ào xung quanh, dường như ngày càng có nhiều người chơi xuất hiện.
“Ọe, ọe… Đây mà là bánh mì cho người ăn à? Ọe… vị tất chân mặn chát… Ọe…”
Ngu Du cũng hơi đói, nhưng nghĩ đến số bạc đáng thương của mình, cô đành tự thôi miên bản thân là mình không đói.
Vừa đến học viện, đã có vệ binh đến gọi cô.
“Đây là phần thưởng dành cho cô.”
【Bạn đã nhận được sự cảm kích từ Thành Vệ Doanh, nhận được: bạc +20, túi nhỏ *1, đoản kiếm Ngân Nguyệt *1, đoản trượng Ngân Nguyệt *1, áo choàng học đồ Pháp Hoàn *1, chứng nhận khen thưởng của Thành Vệ Doanh *1】