Tống Ấu Quân suýt chút nữa ngất đi vì tức.
Nàng gõ nhẹ vào cái đầu ngu ngốc của Tống Ngôn Ninh, vẻ mặt hung dữ: “Bây giờ đệ không được nói bất kì một chữ nào nữa, mau tiến vào trong điện đợi ta!”
Tống Ngôn Ninh có lẽ đã nhận ra tỷ tỷ mình đang tức giận nên chậm rãi tiến lên hai bước, trước khi đi còn định cảnh cáo Khương Nghi Xuyên một câu, nhưng vừa định hé miệng Tống Ấu Quân đã hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta.
Tống Ngôn Ninh không dám làm loạn nữa, hắn ta cúi đầu đi vào đại điện, liên tục ngoái đầu nhìn lại, không hề cam tâm.
Tống Ấu Quân nhìn chằm chằm vào hắn ta cho đến khi đi vào đại sảnh, sau khi bình tĩnh lại, nàng mới quay đầu nhìn Khương Nghi Xuyên.
Khương Nghi Xuyên chỉ là một chàng thiếu niên mười mấy tuổi, khuôn mặt có chút tuấn tú ưa nhìn, thoạt nhìn vào có chút non nớt nhưng khi đứng im lặng, ánh mắt lại bình tĩnh lạ thường, khí chất có chút phi thường.
Nhưng hắn không thể che dấu sự chán ghét của mình được nữa, điều này Tống Ấu Quân vốn đã nhìn thấu rõ ràng, sau khi nhìn nhau một cái, hắn quay người rời đi dứt khoát.
Sau khi đuổi Khương Nghi Xuyên, vị Phật vĩ đại kia đi, Tống Ấu Quân thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào chính điện, tức giận quát: “Tống Ngôn Ninh, lại đây cho ta!”
Tống Ngôn Ninh ngồi trên ghế cách đó không xa, vội vàng đứng dậy, hào hứng chạy tới: “Hoàng tỷ, người đã nghĩ ra cách trừng trị Khương Nghi Xuyên kia chưa?”
Tống Ấu Quân nhéo đôi má phúng phính của hắn ta rồi nói: “Mỗi ngày chẳng lẽ đệ đều ăn cơm heo à? Không biết đọc sắc mặt của người khác à?”
Tống Ngôn Ninh kêu lên đau đớn, cầu xin tha tội: “Hoàng tỷ hoàng tỷ, đau quá, tỷ mau buông tay ra đi.”
Tống Ấu Quân vặn một cái hả giận rồi mới buông tay, mắng: “Heo cho dù bị đuổi cũng một thời điểm đều biết quay về chuồng, ta bảo đệ câm miệng, đệ lại còn nói lảm nhảm, đệ còn thua cả heo!”
Tống Ngôn Ninh có vẻ hơi uỷ khuất, đôi mắt đẹp ngấn lệ, xoa xoa một bên má vừa đứng bên cạnh: “Không phải tỷ đã nói chỉ cần có cơ hội, tỷ sẽ dạy cho hắn một bài học sao? Lần này hắn khiến tỷ ngã hồ gần chết rồi, tại sao lại muốn bỏ qua?”
Tống Ấu Quân không nói gì, chỉ ngồi xuống, tự mình bình tĩnh lại.
Hai tỷ đệ họ đã quen thói ngang ngược hay bắt nạt Khương Nghi Xuyên đã lâu nên Tống Ngôn Ninh vẫn luôn nghĩ như vậy. Mỗi khi có cơ hội sẽ làm ầm ĩ lên.
Nhưng mà, Tống Ấu Quân biết rằng vị trưởng công chúa kiêu ngạo kia đã chết rồi, bây giờ nàng đã là một người bình thường, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như dùng trứng chọi vào đá, nếu không, hoàng tộc họ Tống sẽ bị treo cổ trên một bức tường thanh cao chót vót đầy lạnh lẽo.
Chỉ là trong lúc nhất thời muốn thay đổi suy nghĩ của Tống Ngôn Ninh e rằng là việc khó. Tống Ấu Quân đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chậm rãi nói: “Tống Ngôn Ninh, đệ hãy nghe cho kĩ, sau này đừng tùy tiện bắt nạt người khác, đặc biệt là Khương Nghi Xuyên, tốt nhất là đệ nên phục tùng hắn, bằng không đệ sẽ chịu khổ đấy.”
Tống Ngôn Ninh trợn tròn mắt, bị lời nói của nàng làm cho sững sờ đến mức không nói nên lời, hắn ta cẩn thận nhìn nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cau mày nói: “Ngươi không phải hoàng tỷ ta.”
Tống Ấu Quân giật mình, vôi vàng giả vờ tức giận: “Đệ đang nói nhảm gì vậy?”
Tống Ngôn Ninh vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chắc chắn mấy ngày trước tỷ đã rơi xuống nước gặp phải yêu ma rồi, ta phải đi tìm phụ hoàng, nhờ phụ hoàng làm lễ trừ tà cho tỷ!”
“Đệ đứng lại!” Tống Ấu Quân vội vàng lo lắng, nhận ra bản thân vừa nói quá nhiều.
Những lời nói và hành động này khác xa so với công chúa trước kia, rất dễ lộ những sơ hở lớn. Hơn nữa, những người ở thời đại này rất tin vào mê tín và thần linh ma quỷ. Nếu họ thực sự thực hiện những nghi lễ cầu đảo trên người nàng và tra tấn nàng qua lại, nếu làm không tốt sẽ truyền ra những tin đồn rằng trưởng công chúa bị tà ma nhập.
Nếu người đạo sĩ mà họ tìm được là vị thật sự có chút tài năng, ông ta sẽ dứt khoát đuổi linh hồn của nàng từ thế giới khác đi, thì đó thực sự là một chuyện lớn.
Tống Ấu Quân vội vàng ngăn cản Tống Ngôn Ninh lại, nói: “Tiểu tử thối, đừng có chửi rủa ta như vậy, ta không cho đệ chọc giận Khương Nghi Xuyên là đều có lý.”
Hắn ta quả nhiên đứng lại, hỏi: “Lý do gì?”
“Chúng ta đường đường là một quốc vĩ đại, một nơi có lễ nghi, đệ lại là Lục Hoàng Tử của Nam Lung quốc, mọi cử chỉ hành động của đệ đều đại diện cho hoàng thất, nếu có người nhìn thấy đệ lúc nào cũng bắt nạt Khương Nghi Xuyên thì đó không phải là một âm mưu làm mất uy tín của hoàng thất sao, chẳng lẽ không phải nói rằng hoàng thất Nam Lung đãi khách vô lễ, bụng dạ hẹp hòi sao?”
Tống Ngôn Ninh dường như nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn tức giận: “Vậy chúng ta cứ để Khương Nghi Xuyên vậy mà đi sao? Hắn thực sự rất phiền phức!”
Tống Ấu Quân tỏ vẻ bí hiểm nói: “Đừng lo, ta có cách của ta.”
Tống Ngôn Ninh vừa nghe nói có cách trừng trị với Khương Nghi Xuyên, liền vui mừng khôn xiết, mặt cũng không còn đau nữa, mỉm cười rồi nói: “Vậy đệ sẽ chờ tin tốt từ hoàng tỷ.”
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo của hắn ta đỏ bừng vì bị nàng nhéo nhưng vẫn rất vui vẻ, Tống Ấu Quân thầm thở dài.
Tiểu tử này từ nhỏ đã bị dạy hư, không thể nào thay đổi trong một thời gian ngắn được.