Xuyên Đến Hào Môn: Tiêu Tiền Của Đại Lão Để Kéo Dài Mạng Sống

Chương 9

【Trợ Giấc: Ở trong phạm vi mười centimet cạnh vị hôn phu có dấu hiệu buồn ngủ, giữ yên trong vòng mười giây. Kèm theo hương thơm hoa hồng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ giấc ngủ.】

【Kỹ năng đã sử dụng thành công! Số lượt còn lại hôm nay: 0】

Cố Sư Sư gần như không tin nổi, cúi đầu nhìn bàn tay thon dài của người đàn ông vẫn còn đặt trên cổ tay mình khi ngủ.

Cô nín thở, nhẹ nhàng động đậy.

Dễ dàng thoát ra khỏi lòng bàn tay đã buông lỏng của anh.

Trước khi cô vào phòng, đại lão vốn đang trong trạng thái buồn ngủ?

Vừa rồi người đi ra là bác sĩ.

Chẳng lẽ cơn thịnh nộ của đại lão là do buồn ngủ mà không ngủ được?

Anh ta bị mất ngủ nặng, nhưng kỹ năng của hệ thống lại chữa được?

【Điểm hảo cảm của Hoắc Tư Thận đã tăng! Sự cưng chiều của vị hôn phu đã đạt lv.1!】

Đôi mắt Cố Sư Sư sáng rực lên kinh ngạc.

Kỹ năng này hữu dụng thật đấy!

Cũng chứng thực luôn suy đoán của cô, cày điểm hảo cảm thật sự giúp tăng cấp độ cưng chiều!

Lúc nãy còn loay hoay không biết nâng cấp thế nào, bây giờ đã thành công được một nửa!

Ánh mắt hân hoan của cô nhanh chóng chuyển sang nhìn Hoắc Tư Thận đang ngủ say.

Nhưng ngay sau đó, thấy anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, khóe môi cô đang cong lên liền khựng lại.

Cô giơ tay cảm nhận luồng gió từ điều hòa phía trước ghế sofa.

Ngủ thế này chắc bị cảm mất?

Anh ta sau này sẽ chết, có phải là vì lý do sức khỏe không?

Gương mặt hồng hào của Cố Sư Sư đầy rối rắm.

Không do dự, cô cúi người, nhẹ nhàng phủ chiếc áo vest trong tay lên người Hoắc Tư Thận.

Đại lão phải sống lâu trăm tuổi mới được!

Cô còn phải dựa vào anh ta để gia hạn mạng sống nữa mà!

Làm xong, Cố Sư Sư mới nhẹ nhàng lùi ra khỏi phòng.

Vừa bước ra ngoài, cô đã bắt gặp người bác sĩ vẫn loanh quanh chưa chịu rời đi trước cửa.

Đối phương mặc áo blouse trắng, vóc dáng cao ráo, ngũ quan tuấn tú sáng sủa, đeo một cặp kính gọng vàng, trên người còn vương mùi cồn khử trùng đặc trưng.

Thấy cô đi ra, anh ta lập tức bước tới, định mở cửa đi vào.

Cố Sư Sư vội vàng ngăn lại.

"Ê, đợi đã, anh ấy đang ngủ."

"Hả?"

Tần Như Hải bị ngắt lời, quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.

Gương mặt anh khẽ giật giật.

Lại thêm một bông hoa tươi cắm nhầm chậu.

Nhưng câu cô nói sau đó mới thật sự buồn cười.

Ngủ rồi?

Ai, Hoắc Tư Thận sao?

Làm gì có chuyện đó!

"Người đẹp à, mãnh thú không bao giờ ngủ gật khi có sinh vật lạ xâm nhập lãnh thổ đâu."

Huống hồ là một mãnh thú bị mất ngủ trầm trọng.

Tần Như Hải chắc nịch đẩy gọng kính.

Giả vờ ngủ, đó chỉ là cách Hoắc Tư Thận dùng để phớt lờ vị hôn thê nhỏ, đây là một cách lịch sự đuổi khách thôi!

Nói xong, anh quay người đẩy cửa bước vào.

Phía sau, Tư Nhất cũng lặng lẽ đi theo.

Hiển nhiên, cả hai đều rất rõ về tính cách và thể trạng của Hoắc Tư Thận.

Nếu anh ta có thể ngủ, Tần Như Hải đã chẳng phải vội vàng đến đây.

"Ơ..."

Cố Sư Sư mím môi, đưa tay ra nhưng đã không kịp ngăn lại.

Cô nhớ lại ánh mắt như bão tố lúc nãy trong phòng, bất giác rụt cổ.

Làm phiền một người đang mất ngủ mà mới chợp mắt được, đáng sợ lắm đấy!

Vả lại cô cũng hết lượt dùng kỹ năng trợ giấc rồi!

Cô lập tức rút lui khỏi hiện trường, về phòng mình, đóng chặt cửa mới thở phào nhẹ nhõm.

Lỡ mà khiến Hoắc Tư Thận bực mình rồi bị đá ra ngoài thì hậu quả... cực kỳ thảm!

Ngồi xuống giường, cô mở bảng hệ thống, nhìn dải thời gian sống vẫn đang tiếp tục đếm ngược.

【Thời gian sống còn lại: 63 giờ 39 phút 2 giây】

Tới giờ, cô vẫn là một người "không sống nổi quá ba ngày"!

"Tiếp theo là phải nâng cái mục “sự công nhận từ người khác” nữa... Hay là đi cày điểm hảo cảm với Tư Nhất?"

Cố Sư Sư chớp chớp đôi mắt sáng, chu môi thì thào.

Gần giữa trưa, trong căn phòng ngủ không một tia sáng lọt vào, người đàn ông tuấn tú đang ngủ say rốt cuộc cũng chậm rãi tỉnh lại.

Khi đôi mắt đen mở ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi có sự thanh thản và thoải mái.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt ấy đã lạnh trở lại.

“Sao anh còn ở đây?”

Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như dao, đâm thẳng về phía vị khách không mời mà đến đang sững người ra trước mặt là Tần Như Hải đang mặc áo blouse trắng.

Tần Như Hải lại chẳng hề để ý, mặt mày hớn hở bước lên phía trước.

"Thận à, vừa nãy anh đã ngủ được một tiếng bốn lăm phút, phá kỷ lục mọi lần chợp mắt trước đây của anh rồi đấy!"

Tư Nhất đứng bên nhận ra vẻ không vui của thiếu gia nhà mình.

"Thiếu gia, lúc nãy tôi không cản được bác sĩ Tần vào phòng. Nhưng sau khi thấy ngài đang ngủ, chúng tôi cũng không dám làm phiền thêm."

Tần Như Hải gật đầu phụ họa: "Anh bị suy nhược thần kinh, ngủ chập chờn dễ bị ảnh hưởng bởi âm thanh và ánh sáng bên ngoài."

Một câu nói, đã giải thích tại sao anh ta vẫn còn ở đây.

"Thế mà lúc nãy anh lại thần kỳ ngủ được, đến tiếng động khi tụi tôi vào phòng cũng không đánh thức được anh."

Anh ta lật cuốn sổ tay ghi chép y tế trên tay, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

"Giấc ngủ lần này của anh rất đáng để nghiên cứu. Trước khi ngủ anh đã gặp chuyện gì? Dùng thuốc gì? Còn nhớ được cảm giác lúc đó không?"

Đôi mắt đen trầm của Hoắc Tư Thận rơi lên người anh ta.

Lông mày anh khẽ nhíu.

Vừa nãy... cô gái kia đang nói chuyện với anh, rõ ràng sợ đến mức không dám đến gần, nhưng vẫn lải nhải không ngớt.

Rồi anh lại nhớ đến vị quản gia lớn tuổi năm xưa, sau đó... ngủ mất.

Quá mệt mỏi rồi sao?

Cơ thể đã chạm tới giới hạn?

Bàn tay buông thõng bên người anh chợt siết chặt.

Tay anh hơi động, chiếc áo vest đang phủ trên người bỗng tuột xuống.

Ánh mắt Hoắc Tư Thận khựng lại, cúi đầu nhìn phần vải vẫn còn vắt hờ bên người.

Là cô gái đó đắp cho anh trước khi đi?

Môi anh mím chặt, giữa chân mày hiện rõ vẻ u ám, anh đứng dậy.

"Tôi không biết! Tần Như Hải, anh là bác sĩ, không phải tôi."

Tần Như Hải: "..."

Lại muốn đập đầu tên này quá!

Làm sao bây giờ chứ?

Gương mặt Hoắc Tư Thận lạnh như băng, anh sải bước vượt qua hai người họ, thân hình cao lớn dừng lại bên cửa sổ.

Trong bóng tối, anh kéo nhẹ một khe hở trên rèm, để ánh sáng mờ nhạt lọt vào phòng.

Ánh sáng chói mắt khiến anh lập tức nheo mắt lại.

Sau một giấc ngủ ngắn, trí nhớ của anh trở nên rõ ràng lạ thường.

Khoảnh khắc trước khi thϊếp đi, biểu cảm hoảng loạn của cô, bước chân ngập ngừng, do dự trong ánh mắt... đều in sâu trong đầu, rõ nét đến mức không tài nào xoá nhòa.

Ánh mắt lạnh lẽo như hồ băng sâu thẳm, lướt qua tia giễu cợt đầy cay nghiệt.

Dù có hành động thế nào, thì sự sợ hãi trong mắt cô cũng không thể giấu được!

Chỉ cần liếc một cái, anh đã nhìn thấu!

"Tư Nhất, đi bảo quản gia sắp xếp."

Chiếc áo vest trong tay, bị anh ném thẳng xuống đất.

"Cho cô ta biết, muốn ở lại đây thì phải trả giá."

Những lời nói dối ngu ngốc, sự cố chấp giả tạo, có thể chống đỡ được bao lâu?

Anh từng cho cô ta quyền lựa chọn, nhưng cô ta không cần!

Vậy thì để xem, cô ta chịu đựng được đến mức nào!

Tư Nhất do dự một giây, "Thiếu gia, ngài nói là... cô Cố?"

Ngay sau đó, anh lập tức ngậm miệng.

Vì anh bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như băng của Hoắc Tư Thận đang quét tới, bất giác rụt cổ lại.

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Tư Nhất nhanh chóng rời khỏi phòng, cũng kéo theo luôn Tần Như Hải còn đang lải nhải chưa dứt.

Hoắc Tư Thận lại đưa ánh nhìn sâu thẳm trở về phía ngoài cửa sổ.

Qua lớp kính.

Dưới tầng, trong nhà ăn, bóng dáng cô gái đang cúi đầu ăn uống ngon lành, từng động tác nhỏ đều thu vào mắt anh.

Hoắc Tư Thận híp mắt, không hề do dự kéo rèm cửa sập lại, phát ra tiếng soạt lạnh lùng.

Anh không cần bất cứ sự dối trá nào, không cần lớp mặt nạ giả tạo nào!

Cũng không cần... bất kỳ ai ở bên cạnh!

"Ể? Bắt tôi làm việc dọn dẹp sao?"

Cố Sư Sư nhìn người quản gia trước mặt, ngơ ngác đến trợn tròn mắt.

Cô đang cuộn một nĩa mì hải sản, vui vẻ chuẩn bị đưa vào miệng.

"Vâng, đây là yêu cầu của Hoắc tiên sinh. Cô Cố, đây là lịch làm việc của hôm nay."

Quản gia Lâm là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi.

Không biểu cảm, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, hệt như tất cả những người khác trong biệt thự này.

Cố Sư Sư nhanh chóng nhận lấy tờ lịch trình.

Vừa nhìn qua, đã thấy kín đặc lịch trình.

Buổi chiều từng tiếng một đều bị lấp đầy.

Lau sàn bếp, dọn bếp lò, thay hoa tươi trong phòng khách, vệ sinh ghế sofa, chăm sóc hoa viên...

"Mỗi nhiệm vụ đều có người phụ trách kiểm tra. Nếu không đạt sẽ phải làm lại. Mong cô Cố tranh thủ thời gian."

Giọng điệu của quản gia Lâm vô cùng công thức.

"Dụng cụ vệ sinh ở phòng chứa đồ tầng một, có vấn đề có thể gọi tổng đài hỗ trợ ở đây."

Cố Sư Sư hé miệng.

Cho cô làm việc tức là thật sự không đuổi cô đi?

Đúng là tăng “sự cưng chiều của vị hôn phu” lên lv.1 có tác dụng rồi!

Vạn tuế!

"Được ạ! Cảm ơn chú đã truyền đạt, chú Lâm nhé."

Cố Sư Sư lập tức nở một nụ cười ngọt ngào xuất phát từ đáy lòng.

"À… không có gì."

Quản gia Lâm có vẻ không ngờ cô lại vui vẻ nhận lời như vậy.

"Nếu không còn gì nữa..."

"Có, có! Quản gia này, đại lão… à không, Hoắc tiên sinh ấy… sẽ trả lương cho tôi chứ?"

Đôi mắt long lanh của Cố Sư Sư rạng rỡ hẳn lên.

Lương chính là máu, là mạng sống!

Sao trước đó cô lại không nghĩ ra chiêu này chứ!

Cô có thể lao động, làm việc, đổi tài sản với đại lão mà!

"Chuyện này… thiếu gia chưa nói gì cả."

Biểu cảm cứng ngắc của quản gia Lâm cũng bị cô làm cho sụp đổ.

"Vậy... chú có thể giúp cháu hỏi thử được không? Cảm ơn chú nha!"

Cố Sư Sư chớp chớp mắt đầy mong chờ.

Quản gia Lâm lúng túng, hiển nhiên chưa từng gặp trường hợp nào như vậy.

"Được rồi, cô Cố."

Tươi cười tiễn quản gia rời đi, Cố Sư Sư mới vui vẻ cho nĩa mì đang cuộn dở vào miệng, "A…ưm!"

Mặn mà đậm đà, quyện cùng vị ngọt dịu của tôm tươi, trôi xuống cổ họng, ấm nóng mà đầy ắp dạ dày...

【Nạp tiền thành công: 12 tệ!】

“Chậc, đáng đồng tiền, mùi vị cũng đỉnh thật!”

Còn ngon hơn bất cứ món mì Ý nào mà kiếp trước cô từng ăn ở nhà hàng phương Tây. Món này khiến một người vốn mê đồ ăn Trung như cô cũng phải thay đổi ấn tượng hoàn toàn về món Ý, rất hợp khẩu vị.

Cô thỏa mãn xoa cái bụng đã no căng, có chút tiếc nuối nhưng cũng cảm thấy rất thành tựu, liền mở bảng hệ thống ra xem.

Bữa trưa này, cô ăn một phần bít tết lớn, thêm một phần mì Ý hải sản, hai bát súp nấm. Cô còn mặt dày xin thêm một chút mì.

Một bữa ăn, nạp gần năm trăm tệ, vạch máu lại đầy ba ngày!

Nhưng chưa được bao lâu, cô liền ôm bụng nhíu mày.

“Có hơi no quá, ăn xong bữa này đúng là nên tiêu hao bớt.”

Giờ cô no đến mức chẳng thể nằm xuống nổi!

“Ừm! Nữ thần quét dọn Cố Sư Sư, lên sàn!”

Có như vậy, buổi tối có ăn nhiều cũng không cảm thấy áy náy!

“Calorie calorie calorie... calorie kẻ thù của tôi, đốt cháy calorie của tôi!”

Cố Sư Sư vừa hát vừa dọn dẹp bát đĩa, vài ba đường là đã rửa sạch, rồi đầy khí thế lao thẳng vào phòng chứa đồ dọn dẹp.

Dù sao thì cô vốn không xuất thân nhà giàu, cũng chẳng phải kiểu tiểu thư tay ngọc không dính nước mùa xuân.

Làm mấy việc này, cô rất quen thuộc.

Quản gia nói phòng chứa dụng cụ dọn dẹp nằm ở tầng một biệt thự, cuối hành lang bên cạnh phòng ăn nhỏ.

“Wow...”

Vừa mở cửa phòng, Cố Sư Sư liền ngây người.

Cái phòng cất dụng cụ dọn dẹp này, diện tích còn to hơn căn hộ trung tâm thành phố mà cô từng mua ở kiếp trước.

Tủ đồ xếp thành hàng dài, trên mỗi cánh cửa đều dán tên từng nhân viên.

Cô tìm thấy tên mình trên chiếc tủ cuối cùng, chắc là vừa mới dán lên.

Mở tủ ra, bên trong là bộ dụng cụ vệ sinh đầy đủ và đồng phục.

Cố Sư Sư với tay lấy bộ đồng phục treo trên móc.

Chiếc váy đen dài đến mắt cá, tạp dề trắng và mũ ren trắng, nhìn cứ như kiểu nữ hầu trong mấy phim cổ điển Anh quốc.

“Nhà giàu đúng là cầu kỳ thật.”

Cố Sư Sư tròn mắt ngạc nhiên.

Cô lại quay đầu lục mấy món bên trong tủ: găng tay chống nước, khẩu trang dày, khăn lau, cây lau nhà...

【Đinh!】

【Đinh!】

【Đinh!】

Tay Cố Sư Sư vừa thò ra, liền khựng lại giữa không trung!

Hệ thống lại vang lên tiếng báo liên tục!

【Nhận được đồng phục nữ hầu vải cotton lanh đặt may riêng x 1】

【Nhận được khăn lau siêu sạch x 5】

【Nhận được bộ cây lau nhà khô – ướt hai trong một x 1】

Hai tiếng đồng hồ máu vừa bị tiêu hao vì thời gian trôi qua, lập tức lại đầy bình!

Cố Sư Sư hoàn toàn đơ người.

Vầy mà cũng tính được á?

Trên lầu.

“Thiếu gia, tôi đã truyền đạt lại với cô Cố rồi.”

“Ừ, cô ta khóc không?”

“Ờ... không có ạ.”

Đôi mắt đen láy của Hoắc Tư Thận thoáng khựng lại.

Anh nhớ tới bộ đồ không vừa người của cô ta trước đó.

Trước đây, cô ta cũng từng bị ép làm người giúp việc trong nhà sao?

Mặc bộ đồ cũ kỹ, từng chậu từng chậu nước, mồ hôi đầm đìa dùng khăn lau sàn nhà?

Vì đã quen rồi nên mới không khóc?

Hay là đã khóc quá nhiều, đến mức bây giờ chẳng thể khóc nổi nữa...

Hoắc Tư Thận nghĩ vậy, liền nhíu mày.

Nhưng rất nhanh, một vài âm thanh lạ kỳ lại mơ hồ vang lên.

Nghe quen quen, nhưng lại xa lạ.

Anh cau mày: “Ai đang ồn ào vậy?”

“Ờ... là cô Cố đang hát ạ.”

Không những không khóc, mà còn vui vẻ hát hò?

Hoắc Tư Thận: “!”

“Thiếu gia, cô Cố còn hỏi...” Tư nhất do dự rồi mới mở miệng, “Cô ấy có được phát lương không ạ?”

Khoé môi Hoắc Tư Thận giật giật.