Ta Cùng Thiên Hậu Ở Chung

Chương 25

Trong cái giới đầy mùi tiền này, Lộc Chiêu là một trong số ít những người không màng danh lợi.

Lời cô nói không hề mang chút oán trách nào, thậm chí còn rất lạc quan: "Cảnh Vận chỉ giải nghệ, đâu phải qua đời đâu. Chỉ cần tôi cố gắng, biết đâu một ngày nào đó, Cảnh Vận sẽ ngồi dưới khán đài nghe tôi hát thì sao?"

"Cô nói có đúng không, Thịnh tiểu thư?"

Nói rồi, Lộc Chiêu nhìn về phía Thịnh Cảnh Úc, người cũng đang tham gia vào cuộc trò chuyện này.

Đôi mắt màu hổ phách dưới ánh sáng trở nên lấp lánh, tràn đầy sức sống, như đang chờ mong sự đồng tình từ Thịnh Cảnh Úc.

Cô hiểu hơn ai hết sức tàn phá của những cú sốc liên tiếp. Bị ánh mắt này thiêu đốt một chút, Thịnh Cảnh Úc khẽ nheo mắt.

Alpha này thực sự có chút khác biệt so với những người khác. Không những không tự than thân trách phận, mà còn tràn đầy ánh nắng, như một mặt trời nhỏ.

Thịnh Cảnh Úc gật đầu, đồng tình với lời của Lộc Chiêu: “Đúng vậy.”

Nhận được đa số phiếu đồng tình, Lộc Chiêu đắc ý ngẩng cao đầu nhìn về phía Trần Trần.

Cô đứng dậy khỏi ghế đàn, vuốt nhẹ thân đàn, không nhịn được cảm thán: “Nhiều năm trôi qua, nhưng âm sắc của cây đàn do ngài Alex chế tạo vẫn không hề thay đổi.”

Thịnh Cảnh Úc có chút ngạc nhiên trước giọng điệu am hiểu của Lộc Chiêu. Nhớ lại câu chuyện về căn phòng nhỏ này, cô lên tiếng hỏi: “Trước đây nhà cô cũng có một cây đàn như thế này sao?”

“Không, đàn ở nhà tôi rất bình thường.” Lộc Chiêu lắc đầu, ánh mắt lướt qua cách bày trí của căn phòng nhỏ và phòng khách, cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Ánh nắng rực rỡ tràn qua khung cửa sổ, từng vệt sáng lấp lánh chảy dài trên thân đàn đen bóng.

Âm thanh của piano vang lên thanh sạch, trong veo. Cô bé nhỏ nhắn đứng bên cây đàn cao bằng mình, kiễng chân nhìn người đang chơi đàn. Tiếng nhạc ngân vang, hư ảo như một giấc mơ, khiến người nghe chìm đắm không rời.

Ánh mặt trời chiếu xuống, mang đến cho Lộc Chiêu một cảm giác quen thuộc đến mức thoáng ngẩn người.

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, đã là hơn mười năm trôi qua.

Ánh mắt cô trở nên sâu thẳm, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua thân đàn, như đang vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa ký ức xao động và thực tại: “Cây đàn đó cũng có âm sắc rất hay, nhưng vẫn không thể sánh bằng cây này.”

Thịnh Cảnh Úc đứng bên cạnh, lần thứ hai cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Lộc Chiêu.

Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ vì sự nhạy cảm bất thường của mình.

Chu Hoài Âm từng trêu cô rằng, trước khi quen biết cô, cô ấy luôn nghĩ cô là một người cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc.

Bởi một người có thể sáng tác những ca khúc sâu sắc, tràn đầy cảm xúc như vậy, thì làm sao có thể không tinh tế được chứ?

Nhưng cô thì không.

Cô như một tảng đá, nội tâm bình lặng, đối với thế giới này lại càng thêm hờ hững.

Do tuyến thể phát triển không hoàn chỉnh, cô chẳng thể cảm nhận được tin tức tố, giống như Beta, thậm chí còn kém hơn cả Beta.

Ngoại trừ âm nhạc, không có bất kỳ điều gì có thể khiến cô cộng hưởng, giống như sự tồn tại của cô chỉ vì để lưu lại giọng hát này.

Lẽ nào điều này cũng liên quan đến tin tức tố?

Hơi nước nóng hầm hập theo cánh cửa kính bị đẩy ra tràn ra ngoài, ngoài cửa sổ, ánh trăng bị phủ lên một lớp sương mỏng.