Phủ Ninh Viễn Hầu cách phủ Sở Quốc Công không xa, xe ngựa đi hơn một khắc đã tới. Khương Ngọc và Lục Di Phương xuống xe ngựa, thấy một vị phu nhân trẻ tuổi chừng hai mươi mấy đứng ở cửa.
Thấy họ, nàng ấy lập tức cười đón, hành lễ với Lục Di Phương trước, sau đó nhìn Khương Ngọc nói: "Đây đúng là con gái ruột của cô, giống cô như đúc, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt."
Lục Di Phương khẽ đánh nàng ấy một cái: "Cái miệng của cháu!"
Vị phu nhân trẻ tuổi cười khúc khích, Lục Di Phương giới thiệu với Khương Ngọc: "Đây là Đại biểu tẩu của con."
Khương Ngọc hành lễ với nàng ấy: "Biểu tẩu."
Bùi Linh nắm lấy tay Khương Ngọc: "Là người một nhà, sau này không cần đa lễ như vậy. Ta là người thích náo nhiệt, sau này biểu muội cứ thường xuyên đến nhà chơi."
Khương Ngọc gật đầu đáp ứng, ba người cùng nhau đi vào trong, sau đó đến trước một cái sân, Khương Ngọc ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, phía trên viết “Từ An cư”, chắc đây là viện của phu nhân Ninh Viễn Hầu.
Quả nhiên, nghe Bùi Linh nói: "Đây là viện của lão phu nhân, sau này biểu muội thường xuyên đến, sẽ quen thôi. Mau vào đi, Hầu gia và lão phu nhân đang đợi."
Khương Ngọc bước vào trong thì thấy trước cửa chính sảnh có vài tiểu nha hoàn, thấy họ đến, lập tức vén rèm lên, Khương Ngọc theo sau Lục Di Phương đi vào.
Còn chưa hành lễ, một lão nhân chừng bảy mươi tuổi đầu bạc trắng đã đi tới ôm nàng vào lòng, khóc nói: "Bé Châu Nhi của ta, cuối cùng cháu cũng về rồi."
Bởi vì không quen thuộc, Khương Ngọc vừa bị bà ôm thì thân thể hơi cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng, nhẹ nhàng vỗ lưng bà, nói: "Bà ngoại, những năm qua cháu sống rất tốt, không phải chịu khổ."
Bùi Linh cũng đến khuyên: "Bà nội, biểu muội về là chuyện vui, chúng ta không nên khóc mãi."
Những nữ quyến khác trong phòng cũng hùa theo khuyên nhủ, phu nhân Ninh Viễn Hầu buông Khương Ngọc ra, lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: "Giống, giống hệt mẹ cháu lúc trẻ."
Bùi Linh cười nói: "Cháu vừa mới nói, biểu muội giống cô như đúc, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt."
Mọi người nghe vậy đều cười theo, bầu không khí trong phòng lập tức vui vẻ hơn rất nhiều. Tiếp theo là Khương Ngọc nhận thân, dập đầu với phu thê Ninh Viễn Hầu, sau đó hành lễ với các cữu cữu, cữu mẫu, lại nhận biết một loạt biểu ca, biểu tẩu, biểu tỷ, biểu muội.
Người nhà phủ Ninh Viễn Hầu thịnh vượng hơn phủ Sở Quốc Công rất nhiều, riêng biểu ca của Khương Ngọc đã có mười mấy người, cháu chắt phía dưới cũng rất đông.
Nói chuyện một hồi, mọi người đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khương Ngọc, Lục Di Phương và phu thê Ninh Viễn Hầu. Phu nhân Ninh Viễn Hầu kéo nàng ngồi bên cạnh mình, thì thầm hỏi nàng về cuộc sống những năm qua.
Nhà có con bị lạc, sợ nhất là con cái ở bên ngoài chịu khổ, nhất là nữ nhi, sợ các nàng bị bán vào thanh lâu.
Khương Ngọc không giấu giếm, kể hết mọi chuyện trong những năm qua, phu nhân Ninh Viễn Hầu nắm tay nàng nói: "Cha mẹ nuôi cháu... là người tốt, có cơ hội ta nhất định phải cảm ơn họ thật tốt."
Khương Ngọc gật đầu, sau đó bắt đầu kể chuyện của nàng và Kỳ Nguyên Hồng. Phu thê Ninh Viễn Hầu càng nghe, sắc mặt càng khó coi, sau khi nghe đến chuyện Tô Nguyệt Trân muốn thiêu chết nàng, Ninh Viễn Hầu đập bộp một phát thật mạnh xuống bàn.
"Thật là quá đáng, coi trời bằng vung, coi thường mạng người." Mặt Ninh Viễn Hầu xanh mét.
Phu nhân Ninh Viễn Hầu cũng nói: "Không thể bỏ qua chuyện này như vậy, con cháu nhà chúng ta không thể chịu ấm ức lớn như thế."
Lục Di Phương thấy họ như vậy, lại bắt đầu lau nước mắt, nhưng có thể thấy được, lúc này bà ấy rất tự tin.