Cho dù là ly hôn, cô cũng có thể sống tốt. Bây giờ nam nữ bình đẳng, chỉ cần chịu khó, đội sản xuất chúng tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ đồng chí nào."
"Đại đội trưởng nói đúng đấy, Vân Sương à, sau này có gì cần, cứ nói với tôi."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng không thua kém gì người khác."
Trương Trường Minh vừa nói như vậy, mọi người xung quanh đều phụ họa theo.
Vốn dĩ mùa này không có nhiều việc đồng áng, về cơ bản chỉ có đàn ông trong nhà xuống ruộng.
Cho nên, mới có thể có nhiều người tới giúp đỡ như vậy.
Ánh mắt Liễu Vân Sương ngấn lệ, ai nói người ở đây đều xấu xa chứ.
"Cảm ơn mọi người, tôi không biết lấy gì báo đáp, tôi xin cúi đầu cảm ơn mọi người."
Nói xong, cô cúi người xuống, đầu cúi thấp.
"Ôi chao, làm gì vậy, cô mau đứng lên..."
Trần Sở Nga vội vàng tới đỡ cô, mọi người cũng khuyên thêm vài câu, rồi lần lượt rời đi.
Hai cái tủ đầu giường được đặt ở phòng phía Đông và phòng phía Tây.
Mấy cái vại lớn được đặt ở dưới cửa sổ, không biết nên sắp xếp thế nào, mọi người liền không động vào nữa.
"Vân Sương, mau đi mua ít thuốc cho con đi, bà già kia ra tay nặng quá. Cô rời khỏi nhà bà ta cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."
Nhìn người bạn thân thiết ngày xưa, Liễu Vân Sương cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Kiếp trước, Hứa Tri Vi về làng đầu tư xây dựng nhà máy.
Trần Sở Nga vì bênh vực cô, bị mọi người xa lánh, thậm chí vị trí chủ nhiệm thôn của Trương Trường Minh cũng không giữ được.
Lúc đó đã không còn đội sản xuất nữa, lẽ ra anh ta sẽ thuận lợi trở thành chủ nhiệm thôn, tiền đồ rộng mở.
"Tôi biết, hôm nay cảm ơn cô. Tôi biết mọi người đều nể mặt cô mới đối xử tốt với tôi như vậy."
"Còn khách sáo với tôi nữa, không nói với cô nữa, mau dọn dẹp đi, tôi phải về nấu cơm rồi."
Liễu Vân Sương tiễn cô ấy ra cửa, sau đó mới quay về xem Hứa Tri Lễ.
"Mẹ, có phải sau này, con không cần phải về đó nữa không?"
"Phải, con ngoan, con đã chịu nhiều uất ức rồi. Sau này con sẽ sống cùng mẹ, cho dù có phải bán hết đồ đạc trong nhà, mẹ cũng sẽ nuôi các con khôn lớn."
"Mẹ, tốt quá rồi!"
Hứa Tri Lễ rất vui vẻ, kể cả Hứa Tri Tình cũng vậy.
"Con trai, con đã chịu khổ rồi, đáng lẽ hôm nay mẹ nên đòi lại công bằng cho con. Nhưng mà, để đưa con về, mẹ chỉ có thể tạm thời nhịn, con có trách mẹ không?"
Nghe vậy, cậu nhóc vội vàng lắc đầu.
"Không ạ, con rất vui, mẹ, hôm nay mẹ thật sự rất tuyệt vời, đánh cho cô út chạy khắp sân. Còn khiến bà nội và bố phải kinh ngạc, mẹ thật lợi hại."
Ặc, không ngờ lại được con trai sùng bái.
"Giỏi nhất phải là chị con chứ..."
Hứa Tri Tình có chút sững sờ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
"Con ạ?"
"Đúng vậy, Tri Tình của chúng ta hôm nay rất giỏi, vì em trai mà dám cầm dao liều mạng với đám người kia. Con là niềm tự hào của mẹ, con đã bảo vệ em trai."
Nói xong, cô kéo con gái lại, ôm vào lòng.
Sau đó nháy mắt với Hứa Tri Lễ.
Con gái lớn luôn yếu đuối, bình thường cũng không thích nói chuyện.
Lần này, thật sự là bị bức đến mức phải làm liều rồi.
"Chị ơi, cảm ơn chị, đợi em lớn lên, em sẽ bảo vệ chị, còn có mẹ và em gái nữa. Em sẽ bảo vệ mọi người!"
"Được!"
Hứa Tri Tình cũng rất vui, cô nhóc không ngờ Liễu Vân Sương lại khen ngợi mình, còn ôm mình nữa.
"Nhưng mà, Tri Tình, có một chuyện, mẹ phải nói với con.
Tuy bà nội đối xử với chúng ta quá đáng, nhưng con cũng không thể thật sự dùng dao. Lỡ như gϊếŧ người, vậy con cũng sẽ bị trừng phạt, không đáng đâu, con hiểu không?"
Cô nhóc thật sự đã hiểu, hôm nay đúng là bị chọc tức quá.
Nhưng Hứa Tri Lễ không hiểu.
"Mẹ, nhưng nếu không dạy dỗ bọn họ, vậy chẳng phải con bị bắt nạt oan uổng sao."
Liễu Vân Sương nháy mắt, việc giáo dục mấy đứa nhỏ phải luôn ghi nhớ trong lòng.
"Tri Tình, Tri Lễ, còn cả Tri Ý nữa.
Các con nghe cho kỹ, gặp phải nguy hiểm, phải đánh trả, nhưng không thể ra tay quá nặng. Giống như hôm nay, chúng ta có thể dùng đòn gánh, hoặc gậy gộc gì đó để trả thù, nhưng không thể dùng dao.
Sau này gặp phải vấn đề, các con cũng phải như vậy, không để cho mình bị bắt nạt, nhưng không thể phạm sai lầm nghiêm trọng, hiểu chưa?"
"Con hiểu rồi ạ!"
Hai đứa trẻ đều gật đầu, Tiểu Tri Ý thấy vậy cũng gật đầu theo, trông rất đáng yêu!
"Được rồi, các con ở nhà, nghe lời chị, mẹ đi lấy thuốc cho con."
"Không cần đâu ạ, mẹ, con không đau, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi."
"Làm vậy sao được."
Con cái có thể hiểu chuyện, nhưng cô không thể không làm gì.
Bây giờ lấy được mười đồng từ chỗ bà cụ Hứa, ra ngoài mua chút đồ cũng có thể giải thích được.
Trong thôn có một điểm bán thuốc, nhưng không phải phòng khám.