[Quy củ đều do người đặt ra, quy củ của tổ tông thì sao chứ? Người thông minh nên kế thừa tinh hoa, loại bỏ cặn bã. Bây giờ sửa đổi, qua vài chục, thậm chí cả trăm năm, quy củ mới chẳng phải cũng thành quy củ của tổ tông sao?]
[Mẹ kiếp! Quản trời, quản đất, quản cả người ta ly hôn, rảnh rỗi thế thì lo quản tốt một mẫu ba sào đất nhà mình trước đi đã!]
Sở Lưu Trưng thầm mắng một tràng trong lòng, Tiêu Tĩnh Phàm nghe vậy thì cơn giận cũng nguôi ngoai bớt.
Nữ nhân này cứ mắng nhiều vào.
Nếu không phải không muốn người khác phát hiện ra sự thần dị của Sở Lưu Trưng, Tiêu Tĩnh Phàm đã muốn để nàng mắng thẳng mặt rồi.
Ba tên cáo già này đúng là đáng mắng!
Nhưng dù sao làm hoàng đế vẫn phải giữ chút phong thái, không tiện ăn thua như vậy.
Tiêu Tĩnh Phàm cũng lười đôi co nhiều lời với ba lão già này.
"Trẫm là thiên tử." Hắn lạnh lùng liếc nhìn ba cái đầu người trước mặt, uy nghi của bậc đế vương lộ rõ. "Lời trẫm nói chính là quy củ. Nếu các ngươi có ý kiến khác, không bằng học theo Tỉ Can, mổ tim chết để can gián."
Trương đại học sĩ: "..."
Lại bộ Thượng thư: "..."
Hộ bộ Thượng thư: "..."
Không ai dám đáp lời.
Chưa nói đến việc bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện chết để can gián. Cho dù có liều cái mạng già này ra để can gián, bệ hạ lại còn lấy Tỉ Can ra so sánh. Nếu bọn họ làm vậy, chẳng phải chẳng khác nào mắng bệ hạ là bạo quân coi mạng người như cỏ rác, chẳng khác gì Trụ Vương sao?
Cái từ bạo quân, lén lút bàn tán vài câu thì được, ai dám nói thẳng trước mặt bệ hạ?
Không thấy ngay cả mấy vị cứng rắn nhất trong Đô Sát Viện cũng không dám nhắc đến từ này sao?
Trong phủ Trưởng công chúa, mọi người quỳ kín đất, im phăng phắc như tờ.
Chỉ trừ…
[Wow! Bá khí rò rỉ bạo bạo long!]
Tiêu Tĩnh Phàm nghe mà giật giật khóe mắt, suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt uy nghiêm.
Hắn khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói: "Tần Lãng bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, không xứng làm lương phối của Trưởng công chúa. Từ hôm nay, Trưởng công chúa sẽ hưu phu, con theo họ mẫu thân, nhập vào tông điệp hoàng thất, từ nay về sau không còn liên quan gì đến Nam Dương Bá phủ."
Trưởng công chúa mừng rỡ khôn xiết, bóp mạnh lòng bàn tay mới không thất thố. Nàng ta bái Tiêu Tĩnh Phàm: "Bệ hạ thánh minh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Những người khác dù tình nguyện hay không, đều hô to theo: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Tiêu Tĩnh Phàm liếc nhìn phò mã đang quỳ dưới đất, hai mắt vô thần, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
"Ác phụ Chu thị mưu hại công chúa, chứng cứ xác thực, lệnh tước đoạt cáo mệnh nhị phẩm, giáng làm thứ dân, lập tức xử trảm. Tần Lãng tội ác chồng chất, không thể tha thứ, lệnh tước đoạt tước vị Nam Dương bá, lập tức xử trảm."
Tiêu Tĩnh Phàm nể tình lão Nam Dương bá và tiên đế đã khuất, nên không hạ lệnh lăng trì Tần Lãng.