Phòng livestream lập tức nổ tung, người xem điên cuồng nhấn bình luận, mỗi dòng tin chỉ hiện chưa đầy 0.1 giây rồi bị thay thế ngay lập tức.
Toàn bộ phòng stream có hơn một tỷ người đang theo dõi, Thẩm Huyền Sách - đệ nhất streamer game chiến đấu, người luôn đứng top 10 bảng xếp hạng đang được hàng trăm vạn ánh mắt đổ dồn vào.
Trong một thế giới nơi sức mạnh là tất cả, nơi cả tinh hệ đều tôn sùng kẻ mạnh như thần linh thì chỉ có một người duy nhất là Thẩm Huyền Sách mới dám công khai xuất hiện trước công chúng qua các buổi livestream. Những người còn lại, tên thì có trên bảng xếp hạng nhưng bóng dáng lại chẳng ai thấy đâu.
Vậy nên cứ mỗi tối tám giờ, một phần nam giới rảnh rỗi trong toàn tinh tế lại đổ dồn vào phòng livestream chỉ để xem anh tàn sát kẻ địch. Chứng kiến anh dễ dàng tiêu diệt từng đối thủ, họ coi như thể là chính mình đang chiến đấu, tận hưởng kɧoáı ©ảʍ chém gϊếŧ ấy thấm nhuần vào tận xương tuỷ.
Lúc nào Thẩm Huyền Sách cũng bật chế độ chia sẻ cảm giác toàn thân, cho nên người xem trong phòng livestream có thể cảm nhận từng cảm giác trên cơ thể anh một cách chân thực nhất.
[Mẹ kiếp! Tôi đang chơi cái quái gì thế này?!]
[Má nó! Cái vận may chó má gì đây?! Người kia thật sự là giống cái đóng giả sao?!]
[Hu hu hu tôi đang quỳ xem đây, hận không thể kéo mức cảm giác lên cực hạn đây nè]
[Đồ chó Huyền kia! Mau kéo chia sẻ cảm giác lên tối đa coi!!!]
[Cái cốt truyện quỷ quái gì đây? Sao tôi nhịn như thầy tu suốt cả tiếng mà chẳng gặp được gì vậy?!]
[Hình như tôi vừa thấy lá bài trong tay Huyền sáng lên đấy, có phải đấy chính là chìa khóa mở ra cốt truyện này không?!]
Chỉ một câu đó thôi cũng khiến cả phòng livestream bùng nổ. Ai nấy đều lao vào nghiên cứu xem rốt cuộc đó là lá bài gì và phải làm cách nào mới lấy được.
Lúc này ánh mắt của Thẩm Huyền Sách không hề bị cuốn vào những tin nhắn dồn dập trong phòng livestream mà đang nhìn chăm chú vào giống cái trước mặt.
Cổ họng anh khẽ động, nuốt sự khô khốc nghẹn ngào xuống, đây là lần đầu tiên anh lại được đứng gần một giống cái đến vậy. Lần gần nhất là khi mẹ anh xoa đầu anh năm anh lên sáu.
“Linh…” Giọng nói khàn khàn như có dòng nham thạch chảy qua, anh khẽ gọi người trước mặt, đồng tử ngày càng sâu thẳm như vực đen muốn nuốt chửng cả thế giới lẫn người trong tầm mắt.
Một ngàn lá bài mà Hạ Linh để lại đều mang theo khí tức riêng của cô, đây là phúc lợi đặc biệt mà hệ thống ban cho.
Một ngàn tấm thẻ, tương đương với một ngàn Hạ Linh, mỗi một tấm là một khoảnh khắc cô từng đi qua.
Chỉ cần tạo ra lá bài nguyên bản đầu tiên là đủ, những cái sau có thể sao chép được.
Hạ Linh đặt tay lên vai Thẩm Huyền Sách, ngón tay trắng như ngọc, mảnh mai, nổi bật hẳn lên trên lớp áo đen thể thao.
Thẩm Huyền Sách không kìm được muốn đưa tay nắm lấy những ngón tay ấy, những ngón tay đang an tĩnh đặt trên vai anh.
Giây kế tiếp, ánh mắt anh liếc lên trần nhà, khóe môi khẽ cong lên, cả người đắm chìm trong một cảm giác xa lạ.
Một chiếc roi da nhẹ quét qua ngực anh, áo bị xé rách một đường mảnh để lộ làn da nâu khỏe khoắn phía dưới, hiện rõ một vết hằn hồng nhạt.
“Ưm…”
Anh không kìm được khẽ rên lên, cảm giác tê dại lan ra từ vết roi ấy khiến cả thân thể anh run rẩy.
Trong đôi mắt anh, sự thèm khát ngày càng sâu đậm, khóe mắt lướt qua camera đang livestream.
Chỉ một cái phẩy tay, anh dứt khoát tắt luôn livestream, ánh mắt ngập tràn chiếm hữu.
Anh không muốn chia sẻ giống cái này với bất kỳ ai, dù chỉ là một ánh nhìn cũng không. Đầu lưỡi anh bất chợt liếʍ khẽ qua bờ môi khô nóng.
Bên ngoài, người xem vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác ngứa ngáy tê dại, một cảm giác mà suốt cuộc đời họ chưa từng trải qua. Có người đã bắt đầu phát điên.
Nhưng ngay giây sau, hình ảnh livestream đột ngột cắt đứt, cảm giác chia sẻ cũng hoàn toàn biến mất.