Lâm Tĩnh Chiếu gật đầu, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghĩ đến việc phải diện kiến người kia, lòng bàn tay vẫn rịn mồ hôi lạnh.
Triệu cô cô mang đến nước ấm ngâm cánh hoa cho nàng súc miệng và chải tóc. Vải lụa mỏng như sương mặc trên người, mềm mại đến mức tưởng như không tồn tại, thoảng hương thơm dịu nhẹ, là vinh hoa tột bậc trong chốn nhân gian.
So với bóng tối nơi chiếu ngục, sự tôn quý lúc này chẳng khác nào đỉnh núi so với đáy vực. Vinh nhục đổi thay quá đột ngột, khiến người ta nhất thời không kịp thích nghi.
Triệu cô cô cẩn thận gỡ lớp vải che vết thương trên vai nàng: “Vết thương này đã gần lành rồi.”
Lâm Tĩnh Chiếu đáp: “Chạm vào vẫn còn đau.”
Triệu cô cô nói: “Vết thương sâu thế này cần thời gian tĩnh dưỡng, chỉ mong đừng để lại sẹo là tốt rồi.”
Nữ nhân trong cung, nhan sắc và thân thể đều là thứ quý giá nhất. Không ai muốn lúc thị tẩm lại để bệ hạ nhìn thấy một vết sẹo đen sì đáng sợ.
Lâm Tĩnh Chiếu im lặng, không phản bác cũng không gật đầu.
Trong gương, nàng gầy yếu mảnh mai, da dẻ mỏng manh, trắng bệch như tờ giấy. Một thân váy trắng điểm xuyết hoa lê, cổ tay vốn mạnh mẽ nay đã nhỏ đi mấy phần, yếu ớt đến mức tưởng như cầm không nổi thanh kiếm nữa.
“Bệnh thật khiến con người tàn tạ.” Nàng nói.
Triệu cô cô an ủi: “Nương nương bị bệnh nặng như thế mà vẫn bình an khỏi hẳn, đó là nhờ ông trời phù hộ.”
Lâm Tĩnh Chiếu vừa chải tóc vừa nghĩ, đúng vậy, người từng bước chân vào chiếu ngục mà còn có thể sống sót trở ra, đã là quá may mắn. Dù sao thì, nơi này tốt hơn chiếu ngục gấp trăm lần, nàng nên tạ ơn thánh ân sâu dày.
Triệu cô cô cài lên tóc nàng một đóa hoa chi tử thơm ngát còn vương hơi sương sớm, thoa son phấn nhè nhẹ: “Nương nương dù vừa khỏi bệnh, nhưng vẫn là người đẹp nhất hậu cung này. Những lời đồn mắng chửi người rồi sẽ dần tan biến theo thời gian thôi.”
Lâm Tĩnh Chiếu khẽ vuốt đóa chi tử thuần khiết trên tóc, hôm nay phải đi diện kiến Hoàng hậu nương nương và bệ hạ, vẫn nên giữ lễ khiêm cung là hơn.
Nàng vào cung đã nhiều ngày mà chưa từng bước chân ra ngoài, trong mắt người khác càng thêm phần thần bí. Chốn hậu cung bàn tán xôn xao về nàng không dứt, hôm nay cuối cùng cũng phải đối mặt với cơn sóng lớn này.
“Ta sắp ra ngoài, đã nói với Cung đại nhân chưa?”
“Đã nói rồi.” Triệu cô cô đáp, “Gió xuân hôm nay mạnh, Cung đại nhân dặn người nên mang mạng che mặt.”