Lăng Tiên Sinh, Xin Hãy Ký Vào Đơn Ly Hôn

Chương 22: Thay tướng tạm thời

Thấy vậy, Ngô Đồng định rời đi, nhưng lại nghe thiếu gia trầm giọng nói: “Cậu nói xem, Bạch Vị Ương làm phiên dịch, có phải là vì... anh trai cô ta không?”

“Cái này...” Ngô Đồng tỏ vẻ khó xử. Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bừa.

“Nếu đúng là vậy, thì tình cảm giữa hai anh em họ đúng là khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy.”

Trên gương mặt Lăng Túc không hề có chút dao động nào, dường như câu nói vừa rồi không phải xuất phát từ miệng hắn. Thế nhưng trong lòng Ngô Đồng lại nổi sóng lớn. Bởi vì, với sự hiểu biết của hắn về thiếu gia nhà mình, hắn biết rất rõ bước tiếp theo thiếu gia sẽ làm gì.

Quả nhiên, Lăng Túc lên tiếng: “Thông báo với viện trưởng Viện Phiên Dịch, ba ngày nữa, tập đoàn Lăng thị cũng có một cuộc đàm phán thương mại quan trọng. Tôi chỉ định đích danh Bạch Vị Ương làm phiên dịch cho tôi suốt buổi.”

Ngày hôm sau. Bạch Vị Ương ăn mặc chỉnh tề, bước ra khỏi phòng, vừa đúng lúc ánh mắt cô bắt gặp một dáng người cao ráo, tuấn tú từ thư phòng bước ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều khựng lại trong chốc lát. Lăng Túc vừa bước ra đã nhìn thấy Bạch Vị Ương đứng giữa hành lang, mặc một bộ đồ màu be, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.

Xinh đẹp! Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lăng Túc lúc đó.

Không thích! Là suy nghĩ thứ hai ập đến sau vài giây. Hắn thu lại ánh mắt, cất bước. Lạnh lùng đi ngang qua cô, hoàn toàn xem người vợ mới cưới của mình như không khí. Bạch Vị Ương hoàn toàn không để tâm. Lại thêm một bữa sáng yên lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở, suốt cả quá trình, không ai mở miệng nói một lời.

Ăn xong, hai người mỗi người lên một chiếc xe riêng, đi làm. Bạch Vị Ương vừa ngồi vào xe, bật nhạc lên, tâm trạng bị đè nén cả buổi sáng lập tức phấn chấn hẳn.

Thật ra, cô rất giỏi nhìn sắc mặt mà hành xử đó là một kỹ năng sinh tồn cô buộc phải học được sau hơn mười năm sống trong nhà họ Bạch. Nhưng với người đàn ông kia, cô thậm chí chẳng buồn nhìn sắc mặt hắn.

Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu đã là mỗi người mang theo mục đích riêng, không thể đi xa. Chỉ cần sống yên ổn một hai năm là đủ rồi.

Còn về sau...Cô đã sớm có dự tính của riêng mình.

Cô đến Viện Phiên Dịch đúng giờ. Mở máy tính, bắt đầu công việc. Vừa mới gõ được mấy chữ, thư ký của viện trưởng đã thông báo cô qua đó một chuyến. Bạch Vị Ương chỉnh lại quần áo, bước đến văn phòng viện trưởng.

“Vị Ương à, vụ phiên dịch cho Tập đoàn Bạch, em giao lại cho Trần Khiết đi. Mấy hôm tới, thành phố có một buổi đàm phán thương mại lớn hơn, quan trọng hơn, cần em trực tiếp tham gia.”

Bạch Vị Ương kinh ngạc: “Viện trưởng, vụ của Tập đoàn Bạch em đã chuẩn bị gần xong hết rồi, giờ mà đổi người, có vẻ không ổn cho lắm?”

“Không có gì là không ổn cả. Bên kia ra giá rất cao, lại chỉ đích danh yêu cầu viện mình cử người ưu tú nhất. Về mảng tiếng Ý, cả đế đô này không ai qua được em đâu.” Chu Thành nheo mắt cười, nhìn trợ thủ đắc lực của mình.

“Nhưng mà... em đã đồng ý với tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch rồi, hợp đồng cũng đã ký xong cả.”

“Vậy thì gọi cho anh trai em một tiếng đi, nói rõ tình hình, anh tin là cậu ấy sẽ hiểu mà. Dù sao cũng không phải người ngoài.”

Bạch Vị Ương bước ra khỏi văn phòng viện trưởng, ngồi lặng trên ghế mình suốt mười phút mới cầm điện thoại đi ra khu vườn nhỏ của công ty. Cô mở danh bạ, hít sâu một hơi, rồi bấm gọi số điện thoại đã thuộc nằm lòng.

“Anh à?”

“Vị Ương.” Giọng Bạch Trình An khàn đặc, có phần u ám.

Tim Bạch Vị Ương khẽ se lại. Giọng anh cô mà khàn như vậy từ sáng sớm, thì tám phần là tối qua lại uống rượu đến tận khuya.

“Anh, có chuyện này... em muốn bàn với anh một chút.” Dù khó mở lời, nhưng Bạch Vị Ương vẫn kiên định nói ra.

Công việc phiên dịch không phải cứ có chuyên môn là có thể lao vào ngay, mà nhất định phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Cuộc đàm phán của Tập đoàn Bạch chỉ còn hai ngày nữa, cô thật sự không muốn trì hoãn.

“Em nói đi.”

“Viện dịch thuật nhận được một hợp đồng lớn, sắp xếp cho em làm phiên dịch chính. Nhưng thời gian lại trùng với lịch của Tập đoàn Bạch. Em đã sắp xếp cho một đồng nghiệp khác trong viện người này rất giỏi thay em phụ trách buổi đó. Anh...”

“Bạch Vị Ương, em thật sự muốn lần này đến lần khác cứ đâm vào tim anh như vậy sao?” Giọng Bạch Trình An bỗng trở nên sắc lạnh.

Bạch Vị Ương im lặng.

“Em không muốn gặp anh thì cần gì phải viện cớ vụng về đến vậy?” Bạch Trình An đấm mạnh một cú vào tường, nét mặt vặn vẹo vừa giận dữ, vừa đau đớn.

Bạch Vị Ương không nói một lời. Sự bộc phát của anh, cô đã đoán trước được. Buổi đàm phán thương mại cuối xuân của Tập đoàn Bạch cực kỳ quan trọng, phía đối tác là hai tập đoàn tài chính hàng đầu từ Ý. Những năm trước, phần phiên dịch đều do cô đảm nhiệm, đôi bên đã quá quen thuộc.

Cô là cầu nối giữa hai bên, nhờ thế mà những lần đàm phán trước đều diễn ra suôn sẻ.

Một lúc sau, trong cơn giận dữ của Bạch Trình An, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh có thể nghi ngờ nhân cách của em, nhưng không thể nghi ngờ sự chuyên nghiệp của em. Nếu không phải bất đắc dĩ, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”

Đầu dây bên kia lập tức im bặt. Vài giây sau, Bạch Trình An trầm giọng hỏi: “Nói đi, lần này là tập đoàn nào?”

Bạch Vị Ương mím môi, cố gắng để giọng mình mềm mại hơn một chút: “Anh, em vẫn chưa có thông tin chi tiết, nhưng viện trưởng nói, phía đối tác bên Ý là Tập đoàn Morgan.”

“Tập đoàn Morgan!”

Bạch Trình An khẽ lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên ảm đạm. Gia tộc này là một trong những gia tộc quyền lực nhất thế giới, kinh doanh khắp toàn cầu. Anh từng nhiều lần tìm cách kết nối quan hệ, nhưng đều bị chặn ngay từ vòng ngoài.

Ở Đế Đô, còn ai đủ bản lĩnh để có thể bắt tay với nhà Morgan chứ?

Bạch Trình An cúp máy, suy nghĩ một lúc rồi bấm gọi một số khác: “Tam Nhi, giúp anh tra xem Tập đoàn Morgan đến Đế Đô đang làm ăn với ai?”

“Anh em tốt, chuyện nhỏ thôi!”

Cùng thời điểm đó, tại Tập đoàn Lăng thị. Văn phòng Tổng giám đốc.

Ngô Đồng đẩy cửa bước vào: “Thiếu gia, Bạch Trình An đang nhờ người điều tra thông tin liên quan đến Tập đoàn Morgan.”

“Ồ?”

Lăng Túc kéo dài âm điệu, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia thâm ý. Nhanh như vậy đã tra đến rồi, xem ra Bạch Trình An đúng là phản ứng rất nhanh. Không tệ. Hắn thích những đối thủ phản ứng nhanh nhạy.

“Đã muốn điều tra thì cứ để hắn biết đi... Dù sao, sớm hay muộn, hắn cũng sẽ biết thôi.”

Ngô Đồng nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, rồi gật đầu: “Vâng, thiếu gia!”

Anh ta rời đi, văn phòng lập tức trở lại yên tĩnh. Lăng Túc khẽ cười lạnh, các ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, như thể đang tính toán điều gì đó.

Bạch Vị Ương sau khi gọi điện xong thì quay lại văn phòng, vừa ngồi xuống thì thấy có tin nhắn WeChat đến. [Vị Vị, chị đây về rồi, tối đi ăn nha?]

Bạch Vị Ương không kìm được mỉm cười: [Bao giờ về vậy?]

[Đồ đáng ghét, đến cả khi nào chị về em cũng không nhớ, phạt em tối nay phải thị tẩm.]

Bạch Vị Ương gõ nhẹ mười đầu ngón tay: [Bệ hạ, thần thϊếp làm không nổi đâu ạ!]

[Cút! Bảy giờ tối, chỗ cũ, không tới là chị cắn chết em.]

Đặt điện thoại xuống, trên gương mặt Bạch Vị Ương hiện lên vẻ nhẹ nhõm hiếm hoi. Cũng phải thư giãn một chút, dạo này cuộc sống đúng là rối tung rối mù. Tài liệu của dự án mới vẫn chưa được chuyển đến, nhưng trưởng phòng đã báo trước rằng vụ lần này liên quan đến lĩnh vực thương mại điện tử.

Bạch Vị Ương vỗ nhẹ lên má mình, tự nhủ: “Cố lên, làm việc thôi!”